Chương 328
Người thứ hai thay thế người thứ nhất, nhưng là để bảo vệ đất nước.
Tuổi của Hoàng đế đích thực đã cao, đang chờ một cơ hội để thoái vị, chỉ là Nhị hoàng tử không nhẫn nhịn được, đã sớm động thủ. Nhị hoàng tử cũng không thể không động thủ được, cho dù Hoàng đế không truyền ngôi cho Lục Hoán, nhưng vẫn còn Ngũ hoàng tử, hắn không có cơ hội.
Lục Hoán đợi nửa năm, cuối cùng bèo nước gặp nhau đợi được Nhị ca động thủ, hắn thuận nước đẩy thuyền, biến Nhị ca thành đá kê chân. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tình hình đã biến đổi, bá tánh người dân đang hoảng loạn từ trước tới nay chưa từng thấy, đồng loạt ủng hộ Cửu hoàng tử lên ngôi.
Ngày 6 tháng 5 năm Canh Tý ở Yến quốc, Thái Thượng Hoàng chính thức ban bố thánh chỉ. Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tiếp tục sử dụng niên hiệu Yến quốc, Cửu hoàng tử thông minh hơn người, được trời phù hộ, nay trẫm truyền ngôi, để hắn đăng cơ trở thành Hoàng đế, hy vọng sau này sẽ là một minh quân, giúp bá tánh Yến quốc an cư lạc nghiệp. Khắp chốn vui mừng, giảm thuế ba năm.
Ngày 6 tháng 5 năm Canh Tý ở Yến quốc, là ngày 6 tháng 6 ở bên Túc Khê.
Lục Hoán dẫn dắt cận vệ vào Đại Minh cung, trong vòng ba tháng sẽ chọn ngày lành tiến hành lễ đăng cơ, mọi việc cuối cùng cũng ổn thỏa.
Có rất nhiều việc cần xử lý gấp, chẳng hạn như Thượng Y Cục gấp gáp đo kích cỡ để may Long bào, các văn võ bá quan chờ đợi để luận công ban thưởng, tuyển chọn thăng quan, bá tánh chờ đợi Nhị hoàng tử và đồng đảng mưu nghịch đưa ra một lời giải thích, lão Hoàng đế trúng gió kia chuyển về hành cung.
Ngay lúc thế sự ngổn ngang, Lục Hoán sau khi thượng nghị ở điện Kim Loan xong, đầu tiên hạ lệnh đại xá Yến quốc trong ba ngày, ba ngày sau sẽ tiến hành thượng triều.
Ba ngày này ở kinh thành vô cùng náo nhiệt, biết rằng đã nghênh đón một vị minh quân bằng lòng giảm bớt thuế má, nhưng lại không biết, ngày hôm sau, vị minh quân này vội vã xách cặp chạy tới trường để thi đại học.
…
Thi đại học ngay tại trường của bọn họ, phòng học bị vạch vàng niêm phong lại, còn nửa tiếng nữa là bắt đầu bài thi đầu tiên, tất cả học sinh đều đứng chờ bên ngoài vạch vàng.
Bởi vì phải vào phòng thi trước 15 phút, vậy nên thời gian vô cùng gấp gáp, chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho Hoắc Kinh Xuyên hỏi tại sao giờ này Túc Khê và Lục Hoán vẫn chưa đến.
Khi Lục Hoán từ Đại Minh cung xuyên qua chung cư, thời gian chỉ còn lại 27 phút.
Túc Khê đã chuẩn bị sẵn túi giấy thi cho hai người từ sớm, vừa nhìn thời gian trên đồng hồ, vừa ở chung cư nôn nóng chờ hắn đến.
“Tiểu Khê, chờ ta lâu chưa.” Lục Hoán vừa tới, Túc Khê đã nhanh chóng kéo hắn ra khỏi cửa: “Aaaaa, nhanh lên sắp muộn rồi.”
Sau khi chạy xuống, Lục Hoán bỗng nhiên cõng Túc Khê trên lưng, bước đi như bay còn nhanh hơn cả Túc Khê chạy nữa.
Hắn cõng Túc Khê chạy nhanh đến trường học, bởi vì thời gian quá gấp, quần áo trên người cũng không kịp thay ra, dọc đường đi, Long bào trên người hắn đã trở thành khung cảnh đẹp nhất toàn trường, chạy đến nơi nào thì nơi đó giáo viên và học sinh đều ồ lên một tiếng. Túc Khê chôn mặt trên lưng hắn, trong lòng ngượng ngùng, không khỏi che kín mặt mình, giả vờ như mình chỉ là đạo cụ mà thôi.
Nhưng mà rất may mắn, lúc hai người bọn họ đến lớp, chỉ còn cách thời gian thi 23 phút, vẫn kịp giờ, Túc Khê nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Chủ nhiệm lớp đang tận tình căn dặn các học sinh sau khi làm bài thi xong phải nghiêm túc kiểm tra lại, ánh mắt không kịp phòng ngờ nhìn về phía Lục Hoán, không thể không nói, trợn mắt giận giữ: “Lục Hoán! Thi đại học sắp đến rồi ngươi vẫn còn tâm trạng chơi cosplay?! Một người ngày thường thông minh đẹp trai vì sao lại bỏ không được thói quen này?!”
Lục Hoán: “…”
Túc Khê: “…”
Túc Khê nắm chặt túi giấy thi trên tay, cười đến đau cả bụng, Lục Hoán xoay người lại, bất đắc dĩ nhìn nàng.
Nhưng mà may mắn thay mặc dù thi đại học yêu cầu rất nghiêm khắc về quần áo, nhưng chỉ cần trong người không mang theo bất cứ tài liệu gì thì không sao, giám thị cũng không có quyền ngăn cản, vì thế vào buổi sáng làm bài thi ngữ văn, Lục Hoán công khai mặc Long bào vào làm bài thi.
Túc Khê, Hoắc Kinh Xuyên đều không thi cùng phòng với hắn, vì thế không thể nào cảm nhận được cảm giác của Lục Hoán khi bị tất cả thí sinh trong phòng thi nhìn chằm chằm vào mình.
Sau khi làm bài thi môn này xong, một vài người cùng nhau đến căn tin ăn cơm, điều này một lần nữa trở thành cảnh tượng bắt mắt nhất trường.
Bởi vì Lục Hoán trắng trẻo thanh tú, từ nhỏ đến lớn đã bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, hơn nữa ở bên cạnh Lục Hoán cả năm nay, gương mặt này của hắn đi đến nơi nào đều khiến người khác kinh ngạc, vì thế Túc Khê cũng quen với việc này từ lâu.
Nhưng Hoắc Kính Xuyên và Cố Thấm rất khó chịu, hận không thể dán một tờ giấy lên mặt mình, biểu thị bọn họ và cái người mặc Long bào này không hề quen biết nhau.
Mặc Long bào tới trường học thì không nói nữa, nhưng mấu chốt là cái gương mặt kia, biến người ngồi bên cạnh hắn trở thành Quý phi thái giám nha hoàn, điều này làm bọn họ rất khó chịu.
Cũng may sau khi thi xong môn đầu tiên, Túc Khê và Lục Hoán có thể về chung cư, thay Long bào ra, đổi thành một chiếc áo ngắn tay.
Thời tiết mùa hè quả thật vô cùng nóng bức, Lục Hoán cởi Long bào ra rồi đi tắm, Túc Khê cũng để chân trần đi trên sàn nhà lạnh lẽo, mở tủ lạnh lấy kem ăn. Cảm giác lành lạnh kích thích vẫn còn đọng lại giữa môi và răng, cuối cùng cũng xua tan cái nóng của mùa hè.
Lục Hoán lau tóc xong ngồi xuống bên cạnh nàng, Túc Khê cho hắn cắn một miếng, Lục Hoán hỏi: “Đây là vị dâu tây sao?”
Túc Khê gật đầu, giọng điệu khoe khoang nói: “Cái này ở Yến quốc không có đâu.”