Chương 329
“Đúng là không có.” Lục Hoán cười cười tiến lại gần, cắn thêm một miếng trên tay Túc Khê, vụng về nói: “Nhưng mà ở đó có kem que.”
Hắn nói: “Tiểu Khê, đừng xem thường Yến quốc của bọn ta, Yến quốc cũng có rất nhiều đồ ngon và trò vui, đợi sau khi hoàn thành đủ 300 điểm nhiệm vụ, ta sẽ dắt nàng qua đó chơi.”
Trong lòng Túc Khê lập tức tính toán xem Lục Hoán còn cần phải hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ, đăng cơ là nhiệm vụ thứ hai mươi mà hệ thống đưa ra, cũng là nhiệm vụ mà hệ thống đánh giá là khó nhất, điểm khen thưởng là 30, ngày hôm qua khi Lục Hoán bước lên điện Kim Loan thì hệ thống đã thông báo nhiệm vụ hoàn thành, nhưng hiện tại, tổng điểm cũng chỉ có 263. Nếu muốn đạt tới 300 điểm, còn cần phải hoàn thành nhiệm vụ tốn thời gian nhất là nhiệm vụ thuế má và thiết lập học đường cho bá tánh mở mang kiến thức.
Thật ra hai nhiệm vụ này không quá khó khăn, nhưng nó là một quá trình lâu dài để thay đổi Yến quốc, nước chảy đá mòn, không phải là chuyện có thể làm trong một ngày.
“Ngươi cảm thấy sau khi thi hành hai chuyện này, sẽ mất bao lâu mới hoàn thành được?” Túc Khê hỏi.
Lục Hoán lau tóc, suy tư một lát, nói: “Yến quốc ở thời điểm này thực sự không phải là một quốc gia giàu có và đông đúc, nếu như muốn hoàn thành hai nhiệm vụ này, ít nhất phải mất ba năm.”
Hắn vừa dứt lời, Túc Khê thầm nghĩ, ba năm sau, mình không phải vừa tròn hai mươi sao, nếu như đến lúc đó kết hôn, vừa vặn có thể đến Yến quốc chơi, đồng nghĩa với việc có một tuần trăng mật độc nhất vô nhị mà không người nào trên thế giới này có thể làm được, nhưng ngay sau đó nàng nghĩ lại, không được, trong sổ hộ khẩu Lục Hoán còn chưa đủ 22 tuổi.
Túc Khê lập tức bị những suy nghĩ trong lòng mình làm cho bất ngờ, mà Lục Hoán hình như cũng muốn đi cùng nàng, nhìn sang chỗ khác, ngón tay nhéo nhéo khăn lông, trên khuôn mặt anh tuấn kia có hơi hồng: “Ta nghe được những người ở bên này nói qua, hình như sau khi vợ chồng nhận giấy đăng ký kết hôn xong, sẽ đến một chỗ nào đó vui chơi…”
Lục Hoán còn chưa nói xong, Túc Khê ngay lập tức nhảy dựng lên: “Ngươi chuẩn bị tốt bài thi buổi chiều đi, đừng có nghĩ lung tung!”
Mặt nàng có chút nóng lên, nghĩ thầm, ai đồng ý gả cho ngươi đâu, nói sớm như vậy làm gì.
Nhưng thiếu niên mặt mày sáng sủa, ánh mắt rực lửa, ngồi xếp bằng ở chỗ kia, dịu dàng ngẩng đầu nhìn nàng, nàng đột nhiên lại nghĩ về 101 thứ đáng xấu hổ khiến trái tim rung động.
Những học sinh khác đang khổ sở ngồi ôn bài dưới trời nắng, nhưng may mắn hai người ở trong căn hộ đối diện trường học, qua lại cũng chỉ mất có mấy phút.
Giữa trưa, Túc Khê nằm trên giường, Lục Hoán nằm ở trên sô pha nghỉ ngơi một lát.
Sắp tới giờ thi buổi chiều, Lục Hoán đi vào đánh thức Túc Khê đang còn mơ mơ màng màng dậy. Hắn lấy một chiếc khăn lông thấm nước lạnh, đắp lên mí mắt của Túc Khê, để nàng tỉnh ngủ, sau đó xoa huyệt thái dương của Túc Khê, Túc Khê lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Cứ như thế, kỳ thi đại học kéo dài hai ngày, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tất cả các học sinh trong lớp đều vô cùng vui vẻ, ném sách giáo khoa, còn có người lưu luyến nói lời chia tay. Túc Khê và Lục Hoán cũng vào lớp thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt với một số bạn học.
Vốn dĩ Túc Khê cho rằng ngày cuối cùng của năm cấp ba, nàng sẽ rất buồn vì phải nói lời chia tay, nhưng không ngờ khi ngày này đến, tâm trạng của Túc Khê lại vô cùng tích cực. Có lẽ là bởi vì, năm gian nan nhất trong cấp ba, đã có Lục Hoán đến làm bạn với mình và cùng nhau vượt qua, hơn nữa, nàng và Lục Hoán cũng có rất nhiều thời gian có thể chậm rãi hưởng thụ, người mình thích nhất vẫn luôn ở bên cạnh mình, giống như có được sự tự tin, sẽ không cảm thấy buồn bã khi phải chia tay với những người khác nữa.
Có Lục Hoán ở bên cạnh, Túc Khê cũng không cần thu dọn gì, tay không cùng hắn trở về căn hộ.
Rất nhiều bạn học cũng tới chào tạm biệt Lục Hoán, học cùng trường một năm, Lục Hoán cũng đã nhớ tên những người này, cùng những người này nói chuyện, trên môi cũng mang theo nụ cười.
Lục Hoán đặt một số sách giáo khoa ở phòng khách, hỏi Túc Khê: “Tiểu Khê, muốn xử lý số sách này như thế nào?”
Túc Khê nóng nực muốn chết, chạy vào nhà bếp cầm ra hai cây kem, đưa cho Lục Hoán một cây: “Chắc là mấy ngày nữa sẽ có người đến tìm chúng ta để ghi chúng, giữ lại đi, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, chi bằng tặng nó cho các học sinh khóa dưới. Còn ngươi, có kế hoạch gì cho hành trình tiếp theo của chúng ta không?”
Kết quả thi đại học chưa có, lại kết thúc kỳ thi đại học, được nghỉ, không thể không đi chơi được, hơn nữa có rất nhiều thành phố Lục Hoán vẫn chưa được đến.
“Yến quốc thế sự ngổn ngang, còn rất nhiều việc phải xử lý gấp, nửa tháng gần nhất này ta sợ là không đi được, nửa tháng sau, chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé.” Lục Hoán nói: “Nàng cũng đừng đi trước với đám người Hoắc huynh, ở bên cạnh ta nửa tháng đi.”