Chương 330
Túc Khê buồn cười hỏi: “Ngươi đang năn nỉ ta à, ngươi muốn hối lộ ta cái gì đây?”
Lục Hoán bước đến bên cạnh nàng, bất ngờ bế nàng lên khi nàng đang ăn kem, đây không phải là lần đầu tiên Túc Khê cảm nhận được sức mạnh của Lục Hóa, nhưng mỗi lần hắn bế hoặc cõng nàng lên một cách dễ dàng như thế, nàng đều thét lên một tiếng. Tay hắn ôm eo nàng, để cho nàng ngồi trên tay hắn.
Thiếu niên mặt mũi như sao, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: “Phần thưởng là cứ như thế này mà ôm nàng cả ngày, có được không?”
“Không được, như vậy không phải ngươi đang chiếm tiện nghi của ta sao?!” Cây kem trong tay của Túc Khê suýt rơi xuống, vô cùng bất mãn.
“Ba năm sau, nàng sẽ là Hoàng Hậu, Yến quốc cũng chỉ có một Hoàng Hậu mà thôi.” Lục Hoán nhẹ giọng nói, giống như chờ mong một sự khen ngợi.
Túc Khê cúi đầu nhìn hắn, một năm qua, nét mặt của hắn đã trưởng thành hơn, khuôn mặt tuấn mỹ, có cảm giác trẻ con của thiếu niên xen lẫn với trưởng thành của đàn ông, Túc Khê cảm nhận nhiệt độ trong cơ thể hắn, trong lòng đã nở hoa rồi, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, mỉm cười với hắn: “Không được.”
Lục Hoán không hề nghĩ rằng nàng sẽ từ chối, có chút nóng ruột, bàn tay ôm eo nàng cũng siết chặt, đang muốn hỏi nàng vì sao, thì bỗng nhiên nghe thấy Túc Khê nói: “Trừ phi lúc đó ngươi cầu hôn ta. Ngươi không nghe nói ở bên này ngoại trừ tuần trăng mật còn có cầu hôn sao?”
Lục Hoán bị sự hạnh phúc này làm cho mê muội, đầu óc choáng váng một lúc, sau đó không khống chế được mình, khóe miệng càng ngày càng nhếch lên cao: “Đương nhiên, đương nhiên.”
Giống như một thiếu niên bị choáng ngợp bởi bảo vật mà hắn yêu quý nhất, hắn cứ đứng ngây ngốc nhìn Túc Khê, lặp đi lặp lại “Đương nhiên.”
Cửu hoàng tử lên ngôi, bá tánh Yến quốc thay nhau kể lại, khung cảnh vô cùng vui vẻ.
Khi Cửu hoàng tử vẫn còn là một vị hoàng tử lưu lạc trong nhân gian, đã có rất nhiều truyền thuyết… Ở miếu Vĩnh An trị bệnh cứu người, truyền thuyết về công nghệ cao bí ẩn dẫn dắt nông trang trong nước phát triển, cứu trợ tam châu, chiến công vĩ đại mượn được ba vạn thạch lương thực, ở trong hẻm núi cứu người từ tay quân địch, truyền thuyết về Cửu hoàng tử dẫn dắt đại quân Bắc cảnh diệt trừ âm mưu tạo phản của Nhị hoàng tử.
Từng việc từng việc cộng lại, dũng cảm có mưu lược có, nhân từ thương dân, Yến quốc từ trước tới nay, kể từ khi có người lên ngôi xưng bá thiên hạ, hắn chính là vị Hoàng đế khiến bá tánh vui mừng khôn xiết.
Vị tân đế rất được lòng dân, chưa kể khi đại xá thiên hạ, còn ban bố một số kế hoạch giảm thuế và lao dịch, khiến cho những bá tánh vốn đã khổ sở cả năm nay lại có thêm một ít hy vọng mới. Vì thế từ khi tân đế Diễn Thanh lên ngôi cho tới nay, toàn bộ Yến quốc đều ở trong bầu không khí hòa bình.
Các văn võ bá quan chọn sai bên lại vô cùng hoảng sợ, lo lắng sau khi tân đế lên ngôi, đầu tiên sẽ chém đầu bọn họ, ghán tội mưu phản và chu di cửu tộc, vì thế luôn thấp thỏm lo âu. Những người khác đi theo đám người Binh bộ Thượng thư đứng phía sau Lục Hoán, lúc này đã đứng thẳng lưng lên, chờ đợi được thăng quan tiến chức.
Nhưng mà, không hề đoán được những chủ trương của tân đế và Hoàng đế trước kia lại bất đồng đến vậy, những người chọn sai trừ khi phạm phải tội nghiêm trọng, thì sẽ không bị trừng phạt quá nhiều, đứng ở bên hắn, đã sớm bắt đầu nịt nọt phủ Cửu hoàng tử, tặng lễ vật, hắn hoàn toàn không có ý định trọng dụng. Tân đế đã xây dựng một hệ thống tuyển chọn quan viên mới, tiến cử giỏi, trọng dụng người tài.
Trong nửa tháng ngắn ngủi, các quan viên đã có sự thay đổi rất lớn.
Thừa tướng là ngoại thích, bởi vì trợ giúp Ngự lâm quân mưu phản đã bị tống vào ngục. Binh bộ Thượng thư được thăng chức vì đã giúp đỡ Hoàng đế hiện nay, một số tướng sĩ lúc trước theo Lục Hoán trở về từ Bắc cảnh, đã gia nhập vào Bộ Binh.
Nhị hoàng tử bị nhốt vào ngục, Ngũ hoàng tử cảm thấy mình ở lại chỗ của Lục Hoán, không hề có cơ hội nào nữa, vì thế người thức thời là trang tuấn kiệt, xin được làm một Vương gia nhàn rỗi, nhưng Binh bộ Thượng thư và Lục Hoán nhận thấy rằng, mặc dù Ngũ ca có chút liều lĩnh, nhưng bàn về chính sự hắn rất có năng lực, vì thế để hắn được lưu lại trong kinh thành, phong hiệu Cần Vương, việc cần làm không ít.
Trấn Viễn tướng quân thấy mọi thứ đã sắp xếp ổn thỏa, quyết định xin nghỉ hưu về quê. Quê của hắn ở Chương Châu, chủ động xin về làm Tri phủ Chương Châu, trước ngày đi, Lục Hoán đích thân đến tiễn. Quen biết một thời gian, tuy rằng lúc đầu Trấn Viễn tướng quân hay gây khó dễ Lục Hoán, nhưng thời điểm ở Bắc cảnh, hắn đã hết lòng dìu dắt Lục Hoán, không có sự giúp đỡ của Trấn Viễn tướng quân và Binh bộ Thượng thư, Lục Hoán bước lên đế vị, cũng không dễ dàng như thế.
Trấn Viễn tướng quân trước khi xảy ra chiến tranh ở Bắc cảnh, đầu chỉ vừa mới điểm sương, vậy mà bây giờ đầu đã hoa râm, hắn nhìn Lục Hoán, rất xúc động, nghĩ một chút, rồi nói: “Cùng Ngô Hoàng quen biết đã được ba năm rồi.”
Lục Hoán đáp: “Phải, đã ba năm.”
Lần đầu tiên gặp mặt hắn là ở buổi dạ yến trong cung, Lục Hoán là thứ tử trong phủ Ninh Vương trở về từ núi Thu Yến. Trấn Viễn tướng quân trong lòng có thành kiến với hắn, cố ý không tiếp rượu hắn, chẳng qua lúc đó Lục Hoán chỉ mới có mười năm tuổi.
Nhớ lại chuyện này, Trấn Viễn tướng quân cảm thấy thời gian trôi qua thật mau, nói với Lục Hoán: “Hy vọng Hoàng Thượng vẫn giữ vững sơ tâm như ngày đầu.”
Sơ tâm mà hắn nói tới, chính là thời điểm ở Bắc cảnh, có một hôm khi Lục Hoán đang gác đêm, thấy ven đường có một người sắp bị lạnh chết, hắn quay lại lều, bảo các tướng sĩ phân phát toàn bộ y phục cho bá tánh. Bao gồm y phục của chính Lục Hoán, Lục Hoán cũng mang đi.