Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 331 - Chương 331 - Chương 331

Chương 331 - Chương 331
Chương 331 - Chương 331

Chương 331

Khi đó Trấn Viễn tướng quân vẫn còn chưa biết tin Lục Hoán chính là Cửu hoàng tử Diễn Thanh từ Binh bộ Thượng thư, nhưng trong lòng hắn lại đột nhiên nảy sinh ra ý định nâng đỡ người này. Ban đầu hắn cho rằng đây sẽ là một quá trình chậm và dài, nhưng nhờ vào thân phận cao quý của Cửu hoàng tử, kế vị trở thành một lẽ tất nhiên. Hiện tại mọi việc đã được hoàn thành, hắn cũng rất yên tâm với vị tân đế này, giữ lại bộ xương già như hắn ở lại giám quốc cũng vô dụng.

Lục Hoán nhìn Trấn Viễn tướng quân, trịnh trọng đáp: “Ta nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của tướng quân, kính mong tướng quân bảo trọng thân thể.”

Lần này Trấn Viễn tướng quân rời kinh, bởi vì không có con cái để nối dõi, nên không mang theo quá nhiều nhân mã, cũng không có quá nhiều gia tài.

Trước kia Lục Hoán nhận được rất nhiều sự trợ giúp của Trấn Viễn tướng quân, tiễn Trấn Viễn tướng quân đi rồi, trong lòng tự nhiên cũng có chút thẫn thờ, nhưng vẫn còn nhiều chính sự cần phải giải quyết, nên cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.

Luận công ban thưởng cho các văn võ bá quan, sau khi hắn lên ngôi đã suy xét rất lâu rồi mới tiến hành, còn có tri phủ các nơi, thị vệ thái giám trong cung cần phải được chỉnh đốn, mà lễ đăng cơ sau hai tháng nữa cũng cần phải gấp rút chuẩn bị, Lục Hoán giao lại cho Hộ Bộ Thượng Thư đi giải quyết.

Lần này đại quân có thể tiến vào kinh thuận lợi, mặc dù Ngũ hoàng tử đã cải tà quy chính để mở cổng thành, nhưng trong đó có lẽ có Hộ bộ Thượng thư đứng giữa hòa giải. Con gái của của Hộ bộ Thượng thư năm đó được Lục Hoán cứu về, nên hắn luôn dành cho Lục Hoán một sự tôn trọng.

Yến quốc các châu đại xá, kinh thành náo nhiệt hẳn lên, tuy rằng ngày nắng nóng, nhưng lại phồn hoa không kém gì Tết Nguyên Tiêu.

Trong kinh thành chỉ có duy nhất phủ Ninh Vương là không mấy vui vẻ. Ninh Vương phi và những người có liên quan vừa lo sợ tân đế sẽ cho người lục soát tịch biên tài sản, mặt khác lại không ngừng hối hận, nếu như sớm biết thiếu niên ở tại Sài Viện sẽ có ngày hôm nay, một bước lên ngai vàng, trở thành tân đế của Yến quốc, cho dù thế nào đi chăng nữa sẽ không khắt khe với hắn.

Ninh Vương bị đày đến đến nơi xa kia cuối cùng cũng nhịn không nổi mà gửi thư về, trong thư toàn bộ đều là những lời chửi rủa lão phu nhân và Ninh Vương phu nhân không giúp gì được cho hắn, còn ảnh hưởng đến con đường thăng quan tiến chức của hắn, quả thực đều là những người vô dụng. Vốn dĩ hắn cho rằng bị đày đi chỉ mấy năm, cùng lắm là mười mấy năm, bây giờ thì tốt rồi, vĩnh viễn không được trở về kinh thành nữa.

Ninh Vương không trở về, lão phu nhân xương cốt già cỗi kia đi đường mệt nhọc có thể chết ở giữa đường cũng không chừng, nhưng không còn cách nào khác, nghĩ rằng có thể không nhìn được mặt nhi tử của mình trước khi chết, lão phu nhân suýt chút nữa ngất xỉu.

Tất nhiên, những điều này để sau rồi nói.

Thái Thượng Hoàng được đưa đến hành cung ở Vân Châu, ở đó nhớ thương Khanh Quý nhân cả đời.

Mà trong kinh thành, quan Sử cũng bắt đầu biên soạn vào sử ký những chiến tích của tân hoàng Diễn Thanh.

Hai tháng sau văn võ bá quan và bá tánh phát hiện ra, họ có một vị Hoàng đế tốt không đam mê mỹ sắc, không mê vàng bạc, bất cứ ai đưa mỹ nữ vào cung, không những bị Hoàng đế quở trách, mà lúc quay về không thể hiểu được vì sao trên cổ mình giống như bị quỷ cấu xé, hình như có ai đó nổi giận đùng đùng cách một bức màn mà nhìn bọn họ.

Mà những mỹ nữ được gửi đến lại bị nhéo, nhưng vị tân đế này dường như rất vui vẻ, mặt mày hớn hở, có phần đắc ý.

Các quan viên: …

Tân Hoàng có bệnh gì sao?!

Nhưng mà, hình như nghe đồn vị Hoàng đế này rất thích ngủ.

Mỗi ngày rời khỏi điện Kim Loan, sau khi giải quyết chính vụ xong, đều giải tán mọi người, chỉ để lại thị vệ thân cận, ở Đại Minh cung ngủ một giấc từ trưa đến tối, thậm chí bữa tối cũng không cần ăn.

Lần này kinh thành lại truyền ra những điều vô cùng thần kỳ, tất cả đều cho rằng, hình như tân đế đang tu tiên.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Tân Hoàng lên ngôi được hai tháng, Yến quốc rực rỡ hẳn lên, có được khí thế thịnh vượng, hắn là một vị minh quân có chiến tích hiển hách nhất trong lịch sử của Yến quốc.

Ba tháng sau, lễ đăng cơ của tân đế được tổ chức đơn giản, bởi vì Yến quốc thế cục ngổn ngang, cho nên mọi thứ đều được giản lược, vì thế không có xa hoa lãng phí. Túc Khê mặc dù không thể tham gia, nhưng mà cách màn hình có xem quá trình đăng cơ của Lục Hoán. Nàng còn chiếu lên tường, bảo Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm đến xem.

Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm đều kinh ngạc, chỉ vào máy chiếu: “Vị Hoàng đế trẻ tuổi kia sao càng nhìn lại càng thấy giống Lục Hoán nhỉ?! Còn cái tên Diễn Thanh, không phải là tên của Lục Hoán trên thẻ căn cước sao? Lục Hoán đi quay phim truyền hình rồi?”

Túc Khê cũng cười, “ừm ừm” đáp: “Gia đình hắn đầu tư cho hắn một bộ phim ngắn.”

Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm: …

Bình Luận (0)
Comment