Chương 332
Quả nhiên là phú nhị đại, kỷ niệm tốt nghiệp bọn họ nhiều nhất cũng chỉ chụp một bộ ảnh nghệ thuật, người này còn quay cỏ một đoạn phim ngắn đăng cơ để kỷ niệm.
Từ từ đã.
Hoắc Kinh Xuyên thắc mắc nói: “Tại sao trên đỉnh đầu Lục Hoán lại có một dòng chữ: Lục Hoán mười tám tuổi ở Yến quốc đã có thể cưới vợ sinh con?”
Túc Khê vui mừng khôn xiết, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Lục Hoán ngước mắt nhìn lên trời, giống như nhận ra được có người đang nhìn hắn, vì thế không kịp phòng ngờ, dòng chữ trên đầu Lục Hoán đột nhiên biến thành―
“Lục Hoán nhất định phải kết hôn với Túc Khê”.
Túc Khê: …
Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm: …
Xem một đoạn phim ngắn thôi mà còn bị bắt ăn cẩu lương, làm bạn với Túc Khê quả thật không dễ dàng gì.
Túc Khê ngẩn người, lập tức mặt đỏ tai hồng từ trên ghế sô pha bật dậy, bây giờ nàng đã biết tại sao những dòng chữ ghi chú trên đỉnh đầu Lục Hoán đột nhiên chuyển từ “nhóc con” sang “Lục Hoán mười bảy tuổi ở Yến quốc có thể cưới vợ sinh con” rồi, hóa ra không hề liên quan gì đến hệ thống, là Lục Hoán tự mình sửa!
Hơn một tháng trước, điểm thi đại học được công bố, trước khi tra điểm Túc Khê rất sợ hãi, sợ mình và Lục Hoán thành tích chênh lệch quá lớn, không có cách nào học cùng một trường đại học, nàng từ trong nhà chạy ra ngoài, cầm thẻ dự thi đi vào căn hộ, mở máy tính trong căn hộ của Lục Hoán lên.
Sau khi một ánh sáng trắng lóe lên, Lục Hoán cũng từ Đại Minh cung xuyên qua, không thèm thay quần áo trên người, hắn cúi người xuống, hai mắt sáng rực nhìn giao diện trên máy tính mà Túc Khê đã mở: “Có chưa?”
“Có rồi, ta đang rất căng thẳng.” Tay cầm thẻ dự thi của Túc Khê run lên, nhập được một nửa, nhịn không được quay đầu nhìn Lục Hoán: “Chúng ta đã so qua đáp án, chắc là điểm cũng gần giống như thế đúng không?”
“Sẽ không có vấn đề gì đâu.” Lục Hoán xoa đầu nàng, cười nói: “Hay là để ta tra cho?”
“Nhanh nhanh nhanh, ngươi lại đây!” Túc Khê thật sự quá căng thẳng, đứng lên, rồi đẩy Lục Hoán ngồi xuống ghế.
Nàng đứng ở phía sau Lục Hoán, ghé vào lưng hắn, hai tay căng thẳng mà ôm cổ hắn, vùi mặt vào vai hắn: “Hu hu hu nếu như không đậu vào cùng một trường thì làm sao đây.”
“Trẫm không cho phép điều này có thể xảy ra.” Lục Hoán nói chắc như đinh đóng cột.
Túc Khê “phụt” một tiếng rồi bật cười, tâm trạng lo lắng cũng đỡ đi nhiều, chỉ là vẫn không dám ngẩng đầu, tim đập rất nhanh.
Lục Hoán dùng tay trái nắm lấy tay nàng, tay phải lướt nhanh trên bàn phím nhập thông tin số báo danh, sau khi trải qua một năm học tập, hắn đã rất thành thạo máy tính.
Số báo danh nhanh chóng được nhập vào, nhưng có lẽ là người dân cả nước đều đang tra thành tích, giao diện chuyển động vô cùng chậm, khiến người ta cảm thấy nôn nóng.
“Có rồi.” Lục Hoán đột nhiên nói: “Ngươi làm bài được…”
Lời của hắn còn chưa nói xong, đã bị Túc Khê chặn miệng lại: “Ngươi trước tiên đừng nói, tiếp tục tra điểm của ngươi đi, tra xong rồi nói cho ta!”
Lục Hoán mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay Túc Khê một cái, tiếp tục nhập số báo danh của mình vào.
Túc Khê thật sự rất căng thẳng, cảm giác này so với lúc thi đại học còn căng thẳng hơn, tuy rằng sau khi thi xong đã kiểm tra đáp án, nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác bất an, nàng vùi đầu lên vai của Lục Hoán, toàn thân giống như một con cá muối…
Mùa hè nóng nực, khắp nơi đều ẩm ướt, trên trán của Lục Hoán cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi, nhưng thân thể chàng trai mười tám tuổi ấy lại tràn đầy tinh thần phấn chấn, khiến cho Túc Khê cũng dần ổn định lại.
“Tốc độ mạng sao lại chậm như vậy?” Thời điểm Túc Khê ôm cổ Lục Hóa sắp mơ mơ màng màng ngủ gục, đột nhiên nghe thấy bên tai nói: “Nàng 641 điểm, ta 638 điểm.”
Túc Khê không dám tin mà ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào trang web: “Ta thi được điểm cao như vậy sao?!”
“Thành tích của Tiểu Khê vẫn luôn tốt mà.” Lục Hoán nghiêng đầu nhìn nàng, giọng nói và đôi mắt đen nhánh của hắn có phần tự hào.
Túc Khê vui đến phát điên rồi, vội bật dậy gọi điện thoại cho cha mẹ mình, sau khi kết nối được với hai người, Túc Khê aaaaaa hét lên một tiếng, sau đó lại vội vàng gọi điện thoại báo cho Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm, Lục Hoán cười cười nhìn nàng, tâm trạng cũng rất vui sướng, nhưng hắn kiềm chế lại, có vẻ điềm tĩnh hơn.
Chờ Túc Khê thông báo hết với tất cả mọi người, tim vẫn đập rất nhanh, căn bản không ngừng được, nàng nói với Lục Hoán: “Có thể học cùng trường với nhau rồi! Cái này hoàn toàn không thành vấn đề! Điểm chuyên ngành khác nhau, nhưng điểm của chúng ta đều rất cao, hạn chế chắc là không lớn!”
“Đúng vậy.” Lục Hoán tiến lên một bước, nhịn không được ôm nàng lên, đi về phía phòng khách, có ý định lên kế hoạch cho tương lai.
“Học cùng một trường đại học, mỗi ngày buổi chiều có thể cùng nhau đi học, nhưng mà giờ lên lớp buổi sáng ta không thể ra ngoài được, nếu Tiểu Khê có thời gian rảnh, e rằng phải làm phiền nàng ghi chú cho ta, đến lúc đó chúng ta không cần ở trong trường, giống như bây giờ thuê một căn hộ ở ngoài trường đại học, tốt nhất là chỉ có một phòng ―”
Nói được một nửa, vành tai Lục Hoán đỏ lên, cảm thấy bản thân có phần không được chính nhân quân tử cho lắm, đầu mũi hắn hơi ngứa, nhịn không cọ cọ trước ngực Túc Khê.
Nhưng mà vạn vạn không ngờ tới Túc Khê còn hào hứng hơn so với hắn, hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn: “Ta cảm thấy như vậy rất tốt!”
Lục Hoán: “… Khụ khụ.”
…
Sau khi có kết quả, Túc Khê trở về thương lượng cùng cha mẹ, lại cùng Lục Hoán ngồi xếp bằng trên đất nghiên cứu một chút, sau cùng quyết định chọn trường để nộp hồ sơ, là một trường đại học trọng điểm.
Túc Khê muốn vào khoa lịch sử, còn Lục Hoán vào khoa công nghệ thông tin, thành tích của Hoắc Kinh Xuyên vẫn luôn tốt, điểm lần này cũng chỉ thấp hơn hai người một chút, vì thế cuối cùng cũng chọn học chung trường đại học với hai người bọn họ, nhưng mà học quản trị kinh doanh.
Kết quả thi của Cố Thấm không tốt như bọn họ, nhưng mà điểm thi của nàng trong kỳ thi đại học cũng được coi là ổn định, cuối cùng nàng đã nộp đơn vào một trường đại học khác trong thành phố.
Trong mùa hè này, tất cả mọi thứ đều đã ổn định.
…