Chương 333 ( Hoàn chính văn )
Sau khi khai giảng đại học, Túc Khê và Lục Hoán ở cùng nhau, đội chiếc mũ giấy trên đầu, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng.
Lục Hoán vẫn luôn có thói quen mang theo đồ đạc tùy thân, hiện tại, ngoại trừ chiếc đèn lồng Túc Khê từng đưa cho hắn, những món đồ khác như phấn son mua cho nàng, tất cả đều được hắn cầm sang đây, bảo tồn chúng trong căn phòng trống này.
Túc Khê cười chê hắn ôm đèn lồng khư khư trong người, hắn còn thẹn thùng nói đây là tín vật đính ước.
Túc Khê:…???
Lúc tặng đèn lồng cho ngươi, ngươi chỉ là một thằng nhóc con, cái này cũng được tính là thích ngươi sao?
Nhưng mà Túc Khê chỉ có thể nói thầm những chuyện này ở trong lòng, nếu là nói ra, hai mắt Lục Hoán sẽ hồng hồng mà nhìn nàng.
Trước khi chính thức nhập học, Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm còn chạy tới ăn chực một bữa cơm, lần này đến lượt hai người bọn họ đi mua nước cốt lẩu. Bọn họ còn chưa qua, Túc Khê và Lục Hoán đã quét dọn sạch sẽ, cũng tắm rửa xong, bởi vì không kịp mua ghế sô pha, cho nên tạm thời chỉ có thể ngồi trên sàn nhà.
Mùa hè nắng chói chang, bên ngoài nắng gắt mặt như thiêu đốt, trong phòng bởi vì có máy lạnh, cho nên vô cùng mát mẻ.
Túc Khê cầm một cây kem, ngồi bệt xuống đất, ngước nhìn Lục Hoán đang lau tóc, hỏi: “Ngươi lại tặng cho cha mẹ ta quà sao?”
“Một ít nhân sâm, cống phẩm của sứ giả Tây Vực đưa lúc tiến cung, rất tốt cho sức khỏe của người trung niên và người cao tuổi.” Lục Hoán nói: “Huống chi, thỉnh thoảng gửi qua một số thứ, đợi đến lúc cha mẹ nàng phát hiện là ta tặng, thì sẽ biết được, ta đã theo đuổi Tiểu Khê bao lâu nay, ta nghĩ, như vậy bọn họ có thể yên tâm hơn một chút mà giao nàng cho ta.”
“Còn có chuyện ngươi sửa loạn tên là như thế nào?” Túc Khê buồn cười hỏi, đôi khi buổi sáng thức dậy, Lục Hoán đã ở bên kia thượng triều rồi, nàng dùng điện thoại của mình nhìn thử Lục Hoán ở điện Kim Loan tiến triển ra sao, khi nào hạ triều, để nấu nướng cho tiện, kết quả cứ luôn nhìn thấy một dòng chữ đỏ rất to lắc lư trước mắt “Lục Hoán nhất định phải kết hôn với Túc Khê”, làm tinh thần nàng vô cùng hoảng hốt.
“Đổi lại cho ta!”
“Cùng lắm chỉ có thể giảm cỡ chữ một chút.” Lục Hoán có chút tủi thân, đi vòng ra phía sau, ngồi xuống sau lưng nàng.
Túc Khê ngả người ra sau: “Thật sự không đổi?”
Lục Hoán nâng một chân lên, để nàng thuận tiện tựa vào ngực hắn, cúi đầu nhìn nàng: “Nếu như nàng đồng ý với ta, ta sẽ sửa lại.”
Túc Khê chớp mắt: “Sửa thành cái gì?”
“Tướng công nè, hay trượng phu gì đó, đều được…” Lục Hoán giấu vành tai đỏ bừng kia, cố gắng bình tĩnh lại.
Túc Khê nhìn bộ dạng của hắn, buồn cười muốn chết, nhất thời không nghĩ ra được bản thân mình muốn nói cái gì, nàng đang nỗ lực suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lục Hoán trên đỉnh đầu có hơi khàn khàn: “Túc Khê, ta đã học được, nàng ngẩng đầu lên đi.”
“Hả? Ngươi học được cái gì… Ưm!!!” Túc Khê vừa ngẩng đầu lên, đầu Lục Hoán đã hạ thấp xuống, một nụ hôn dừng lại ở giữa môi nàng―
Lục Hoán dịu dàng hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng, dịu dàng, chậm rãi cạy mở môi nàng, có chút động tình, lại có chút thoả mãn, quấn lấy môi nàng mà hôn.
Đầu của Túc Khê không thể không ngửa ra đằng sau, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa ngã vào lồng ngực hắn, thở hơi gấp.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục cúi đầu xuống, tiến quân thần tốc.
Hơi thở sạch sẽ, mát lạnh bao trùm láy hơi thở của Túc Khê, là của dầu gội đầu, là của áo sơ mi trên người Lục Hoán, hay là của cây kem lạnh chua ngọt nàng vừa mới ăn?
Bên tai toàn là tiếng ve kêu ngày hè, tiếng vù vù của máy điều hòa, nhưng mà tất cả những điều này đã dần dần biến mất khỏi tai.
Cuối cùng chỉ để lại tiếng tim đập thình thịch của thiếu niên đang ôm mình trong lồng ngực, đập loạn xạ như lần gặp đầu tiên.
…
……
Lúc Lục Hoán vẫn còn ở trong căn phòng bị dột tứ phía của Sài Viện, giống như một người bình thường, mà cái đêm chiếc ấm nước kỳ diệu đó chuyển động, đó là sự bắt đầu của mọi thứ.
Khi hắn đi xuyên qua rừng trúc, bước chân càng lúc càng nhanh, hô hấp càng lúc càng dồn dập mà trở lại Sài Viện, khi nhìn thấy dưới mai hiên có một chiếc đèn lồng, đó là giây phút đầu tiên tim hắn đập nhanh.
Có đôi khi Túc Khê nghĩ, nếu như mùa đông năm đó nằm trong bệnh viện, nàng không mở trò chơi kia ra, nàng và Lục Hoán sẽ có tương lai như thế nào?
Nhưng sau đó mới phát hiện, chuyện này không thể nào không xảy ra được, bởi vì, cho dù có vòng đi vòng lại bao nhiêu lần, nàng nhất định sẽ gặp được Lục Hoán.
Nhưng đối với Lục Hoán mà nói, hắn không cho phép điều này tồn tại.
…
Ở phía sau hai người, trên bức màn của Lục Hoán không biết từ khi nào đã đưa ra nhiệm vụ cuối cùng, cũng là nhiệm vụ duy nhất không có điểm thưởng.
Nhưng mà, người sáng tạo ra hệ thống này biết rằng, ngay cả khi nhiệm vụ này không có điểm thưởng, Lục Hoán cũng sẽ liều mạng hoàn thành nó.
…
“Vui lòng nhận nhiệm vụ thứ hai mươi mốt: Trong vòng bốn mươi năm phải nghiên cứu chế tạo ra, hoặc ủy thác cho nhà khoa học nghiên cứu chế tạo ra “hệ thống 001”, gửi nó trở lại vào ngày 07 tháng 12 năm 2020, ở trên điện thoại của Túc Khê. Đồng vàng khen thưởng không có, điểm số khen thưởng không có.”
“Phần thưởng duy nhất, chính là nàng.”
Bởi vì có nàng trong lòng, cho nên mỗi một lần luân hồi đều muốn tìm được nàng, ngay cả khi ở hai thế giới song song cũng đều muốn đến gặp nàng.
Ta cứ sau bốn mươi năm, đều sẽ đưa ra cho mình một nhiệm vụ giống như nhiệm vụ thứ hai mươi mốt.
Nhiệm vụ kia không hề có điểm số, đồng vàng khen thưởng.
Nhưng mà mỗi một cái ta đều không có chút nghi ngờ, tuổi trẻ của ta sẽ bất chấp tất cả mà hoàn thành nó.