Phiên ngoại 1
Khi Túc Khê từ chỗ Lục Hoán biết được, trò chơi ‘Con đường Đế Vương’ này là một cỗ máy thời gian, cỗ máy thời gian đó và hệ thống kèm theo rất có thể là trò chơi mà hai người ở tương lai gửi về năm 2020, lúc ấy nàng vẫn đang học lớp 11.
Không giỏi khoa học, logic cũng rất hỗn loạn, Lục Hoán đã thành công làm cho nàng bị rối và làm theo trò chơi.
“Nhưng vì sao lại là ta?” Túc Khê hơi thắc mắc điều này.
Nàng nhìn Lục Hoán từ trên xuống dưới, cho dù có mặc quần áo hay không hắn vẫn rất đẹp trai, cho dù là tóc dài vấn trâm hay tóc ngắn đen nhánh, Lục Hoán bước đi ở sân trường đại học cũng khơi dậy được ánh mắt kinh ngạc, sâu trong lòng nàng có cảm giác sầu não.
Một người bạn trai trên có thể cai quản đất nước, dưới có thể thi nghiên cứu sinh, viết luận văn, nàng ngoại trừ ngoại hình ưa nhìn, nước da trắng, còn lại mọi thứ đều rất bình thường.
“Chỉ có thể là nàng.” Lục Hoán từ trên giường ngồi dậy, ôm Túc Khê từ phía sau lưng, đặt cằm trên cổ nàng, chân thành nói: “Bởi vì cho dù ta mười lăm tuổi ở phủ Ninh Vương năm ấy, hay là ta ở hiện tại, hay là ta của 40 năm sau, chỉ yêu một người là nàng.”
Đang là mùa đông, trong phòng bật máy sưởi, Lục Hoán kéo chăn đắp lên người mình, ôm lấy Túc Khê mặc đầm ngủ vào lồng ngực, da thịt cả hai tiếp xúc cận kề, giống như động vật rúc vào nhau trong mùa đông.
Sương trong máy tạo ẩm bốc lên, mùi quýt thơm mát lan tỏa.
“Ta chỉ thích nàng.”
Lục Hoán sợ Túc Khê suy nghĩ lung tung, cắn bả vai nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng đừng bỏ rơi ta nhé.”
“Ở trong mắt ta, tóc của nàng rất đẹp, đôi môi đẹp, cả ngón chân cũng rất mượt mà xinh đẹp.”
“Tính cách của nàng hiền lành thẳng thắn, đó là điều đáng quý nhất, so với người khác tốt hơn ngàn vạn lần, so với ta cũng tốt hơn ngàn vạn lần, tất nhiên ta cảm thấy so sánh với nàng, ta có hơi tầm thường.”
Bởi vì cả hai đều yêu đối phương, cho nên ít nhiều đều có một chút mặc cảm. Túc Khê nghĩ như vậy, Lục Hoán cũng nghĩ như vậy, hắn sợ Túc Khê gặp được một người nào đó thú vị hơn hắn, rồi sau đó sẽ cảm thấy hắn chỉ là một tên từ cổ đại tới, là một người quê mùa không biết cách giải trí.
Trong lòng Túc Khê khẽ rung động, nàng quay đầu lại thì bị Lục Hoán hôn.
Sau một nụ hôn suýt nghẹt thở, nàng nằm gọn trong lồng ngực của Lục Hoán, để hắn ôm lấy bờ vai trơn bóng của mình, trong lòng vẫn còn hơi khó hiểu.
“Nhưng mà, ngay từ đầu, chúng ta kết nối được với nhau như thế nào?”
“Ý của ta là.” Túc Khê buồn cười nói: “Tại sao không phải là một bà dì chơi mạt chược dưới lầu kết nối với ngươi, hoặc là những minh tinh nhan sắc xinh đẹp đến động lòng người trên biển quảng cáo kết nối với ngươi?”
“Mà Yến quốc của các ngươi, có rất nhiều người lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, Nhị ca của ngươi không được sủng ái, cũng là một Hoàng Tử thất sủng, vì sao giao diện ban đầu trong trò chơi của ta lại không phải là phòng của Nhị ca ngươi?”
Lục Hoán nghe xong sắc mặt tái xanh, nổi cơn ghen nói: “Nàng còn có ý định không an phận với Nhị ca của ta? Cái đèn kia…”
“Dừng lại, dừng!” Túc Khê ôm đầu mình, cảm thấy đau hết cả đầu, “Chuyện năm xưa chỉ bé như hạt thóc thôi mà bây giờ ngươi cũng nhắc lại!”
“Lúc ấy ta coi nó như tín vật đính ước, kết quả vừa quay đầu lại thì nhìn thấy nàng cũng tặng nó cho Nhị ca của ta, sau đó nàng lại biến mất, ngươi có nghĩ đến tâm trạng của ta khi đó không.” Sâu thẳm trong lòng Lục Hoán, giống như bị trừng phạt, siết chặt cô gái vào trong lồng ngực, lại nhịn không được cúi đầu, cắn lên môi nàng một cái.
Vốn dĩ Túc Khê còn muốn mắng thêm hai câu, nhưng bị nụ hôn sâu của hắn làm cho đầu óc quay cuồng, lập tức choáng váng, quên mất mình đang định nói cái gì.
Mùa đông này, hai người dính lấy nhau như sam, ngoại trừ những lúc Lục Hoán thượng triều, Túc Khê đi học, còn lại không còn việc gì cả, hẳn cảm thấy thời gian trôi qua tương đối chậm, nhưng khi hai người ở bên nhau, thời gian lại trôi quá nhanh, dần dần lắng đọng lại, tất cả hồi ức đều hiện rõ trên khuôn mặt của đối phương.
Khi ôm, da thịt tiếp xúc cận kề, vừa ấm áp vừa dễ chịu, rèm cửa hơi khép lại, bên ngoài có vài bông tuyết bay lơ lửng trên trời.
Trong phòng tối đen chỉ có ánh sáng mờ ảo chiếu vào từ những bông tuyết bên ngoài cửa sổ và những tia sáng phát ra từ ngọn đèn quả quýt.
Túc Khê thỏa mãn đến mức suýt nữa ngủ quên.
Nhưng mà Lục Hoán đã ăn giấm hơn nửa ngày, ngược lại nói ra chuyện chính: “Ta đoán, có thể liên quan đến việc từ nhỏ nàng đã hay gặp xui xẻo.”
Túc Khê nghe xong lập tức tỉnh táo lại, quay đầu nhìn hắn, hai tay ôm cổ hắn: “Hả? Ý của ngươi là sao?”
“Ta nghe được một số phương sĩ dân gian ở Yến quốc nói qua, cái gọi là Long khí, thông thường đều là thiên địa chi khí chạy dọc trên sơn mạch, cũng có thể gọi là Âm Long chi khí, ràng buộc với thần sông biển núi, được sinh ra ở trên núi, nhưng nếu như muốn trở thành nhân gian thiên tử, cần phải có dương thủy chi khí giao thoa lại, như vậy thái cực lưỡng nghi âm dương khí mới có thể ổn định được địa vị của chân long thiên tử.”
Túc Khê bị những ngạn ngữ của hắn làm cho ngất xỉu, mổ lên cằm hắn, nói: “Ngươi nói tiếng người đi.”
Lục Hoán nói: “Lời ta nói có nghĩa là, dù có làm Hoàng Đế nhưng chưa chawcsc đã ngồi vững trên đế vị được, người ngồi vững trên đó đều là chân long chi tử. Mẫu phi ta không phải là người có phúc, bát tự của ta cũng yếu ớt, vậy mà cuối cùng ta lại trở thành Hoàng Đế, rất nhiều lần bị Ninh Vương phi hãm hại, nhưng đều bình an sống đến năm mười lăm tuổi, có lẽ là vận mệnh đã an bài, cho ta mượn phúc khí của nàng.”
Túc Khê: “Ta có thể đem lại vận may cho ngươi sao?!!”
Lục Hoán hơi khựng lại, chột dạ nói: “Ta phỏng đoán như thế thôi”
Lời còn chưa nói xong, Túc Khê đã nắm lấy tay áo hắn, điên cuồng lắc: “Aaaaa Lục Hoán ngươi không biết đâu, từ nhỏ ta uống một ngụm nước lọc thôi cũng bị sặc được, ăn mì gói thì không tìm thấy gói gia vị, ra ngoài cửa để vứt túi rác thôi nhưng có đôi khi nó lại từ thùng rác rơi trúng đầu ta…”
Lục Hoán vô cùng đau lòng, không biết phải làm sao, đành phải ôm Túc Khê vào trong ngực: “Sau này đã có ta rồi, ta sẽ không để nàng phải chịu khổ nữa.”
Tuy rằng Túc Khê than thở như vậy, nhưng cũng chỉ than thở vài câu, thực tế nàng không hề hối hận. Cho dù suy đoán này của Lục Hoán là đúng, từ nhỏ nàng luôn gặp xui xẻo, là bởi vì đã chia sẻ vận may của mình cho Lục Hoán, Lục Hoán chia sẻ lại một nửa xui xẻo của hắn cho nàng, nàng chỉ lén lút đau lòng một chút mà thôi―
Trước khi chưa gặp mặt nàng, hắn đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, nàng không thể nào tưởng tượng hết được, Lục Hoán lúc nhỏ và Lục Hoán khi còn là một thiếu niên, rốt cuộc đã vật lộn trong vũng bùn ấy như thế nào, ăn không đủ no mặc không đủ ấm chỉ là điều thứ hai, điều quan trọng nhất là khi đó hắn không nhìn thấy được ánh sáng, đơn độc lẻ loi không có ai làm bạn.
May mắn thay nàng có thể chia sẻ vận khí cho hắn, che chở hắn bình an trưởng thành.
Túc Khê vùi mặt vào ngực của Lục Hoán, cảm thấy hơi đau lòng.
Rất may là sau đó nàng tìm được hắn qua màn hình.
…
Tay Lục Hoán đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, nói với nàng: “May mắn là nàng đã đến, nếu như không có nàng, sẽ không có ta của hôm nay rồi.”
Ân oán không thể nào tiêu tan được, có lẽ sẽ tra tấn hơn một trăm người trong phủ Ninh Vương.
Cũng không rộng lượng với cấp dưới của mình như vậy, bởi vì chưa có ai đối xử tử tế với hắn.
Cũng không thể cười, không được ăn sinh nhật, không có bất kỳ sự mong đợi và hy vọng nào.
Lục Hoán sở dĩ là Lục Hoán, là bởi vì có Túc Khê.
…
Nếu như phải hỏi vì sao lại là Túc Khê, thì điều này chính là nguyên nhân.
Đổi một lại là người khác, chắc chắn sẽ không có ai sẵn sàng chia sẻ vận may của mình cho hắn trong ngần ấy năm, sẽ không còn sống vui vẻ lạc quan khi chịu nhiều xui xẻo trong mười mấy năm ấy, lại càng không bởi vì thương hại hắn, nổi giận đùng đùng đá mông những tên xấu xa đó, cũng sẽ không ở bên cạnh hắn suốt một quãng đường dài, thương hắn, yêu quý hắn.
Nếu như đổi lại một người khác, thì Lục Hoán sẽ không thể trở thành Lục Hoán như bây giờ được nữa.
Cho nên Túc Khê không hề tầm thường ―
Hoặc có lẽ nàng chỉ là một người bình thường.
Nhưng đối với Lục Hoán mà nói, nàng chính là bảo vật vô giá duy nhất.
…