Phiên ngoại 2
Lục Hoán nói hắn phải mất ba năm hắn mới có thể hoàn thành hết hai nhiệm vụ còn sót lại, nhưng thật sự thời gian chưa đến ba năm đã hoàn thành.
Lúc này Túc Khê và hắn đều là sinh viên năm ba rồi, vào ngày lễ ngày tết, Lục Hoán đã theo Túc Khê về nhà mấy lần.
Lúc đầu cha mẹ của Túc Khê chỉ coi Lục Hoán là bạn học bình thường, nhưng mỗi khi trường đại học của Túc Khê cho nghỉ định kỳ, Lục Hoán đều đi theo Hoắc Kinh Xuyên tới nhà, sau nhiều lần, ông bà Túc đã nhanh chóng quen thuộc với Lục Hoán.
Khi gặp Lục Hoán không ai là không thích hắn cả, huống chi, sau này ông bà Túc còn biết được thân thế của hắn.
Biết được mẹ hắn đã qua đời từ sớm, cha hắn tuy rằng có rất nhiều tiền, nhưng không đoái hoài gì tới hắn, là một đứa trẻ đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn.
Cha mẹ nào cũng đều không nghe lọt tai về thân thế cơ cực như vậy, nghe Túc Khê miêu tả, mắt của bà Túc đã đỏ hoe.
Điều đáng khen chính là, mặc dù đứa nhỏ này lớn lên trong một môi trường như thế, nhưng không hề bị ảnh hưởng, thay vào đó trưởng thành rất hiền lành lễ phép, là một thiếu niên giống như cây bạch dương đối đãi tử tế với mọi người.
Nếu như trước kia cha mẹ Túc Khê có ấn tượng với Lục Hoán chín phần, thì sau khi Túc Khê an bài cho hắn cái thân thế hiện đại xong, ấn tượng của hắn trong mắt cha mẹ nàng đạt đến mười hai phần.
Khi Lục Hoán tới nhà lần tiếp theo, ánh mắt của bà Túc nhìn hắn có thêm vài phần thương cảm.
Trên ti vi vô tình chiếu một bộ phim truyền hình mà nhân vật chính mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, bà Túc sợ Lục Hoán nhớ về chuyện cũ, lập tức ra lệnh cho ông Túc chuyển kênh.
Lục Hoán hoàn toàn không biết gì về những chuyện này cả.
Hắn vô cùng thụ sủng nhược kinh, nhận được rất nhiều sự ấm áp từ ngôi nhà của Túc Khê, những ấm áp mà trước đây hắn chưa từng trải qua.
Lục Hoán kiên trì thể hiện mình trước mặt cha mẹ của Túc Khê, đến năm thứ ba, mặc dù không nói rõ ràng trước mặt ba mẹ của Túc Khê, nhưng bà Túc dường như đã mặc định hắn và Túc Khê là một đôi.
Nhìn hắn đối xử tốt với Túc Khê như thế, trong lòng bà Túc vô cùng thoải mái, cũng rất yên tâm.
Trong lòng ông Túc tuy rằng có cảm giác củ cải trắng nhà mình tròng bị con heo mập nhà khác ăn mất, nhưng hắn lại phát hiện từ khi thằng nhóc này xuất hiện bên cạnh Túc Khê, vận may của Túc Khê tăng lên rất nhiều, không giống như lúc bé, đi ở trên đường cũng có thể xui xẻo bị xe đâm trúng.
Ông Túc không tin những điều tâm linh này, ông chỉ có thể cho rằng Lục Hoán chăm sóc cho Túc Khê rất tốt.
Vì thế sau một thời gian, mỗi lần ông Túc nhìn thấy Túc Khê được nghỉ về nhà, đều dắt theo Lục Hoán về cùng, điều này cũng trở thành một thói quen.
Cảm tình gì đó đều là tích lũy dần dần, đối với Lục Hoán và bọn họ cũng không ngoại lệ.
Sau khi Lục Hoán ở lại nhà của Túc Khê, đầu tiên bà Túc sẽ phơi chăn cho hắn, để chăn có mùi thơm của ánh nắng mặt trời, sau đó sẽ dọn giường giúp hắn. Còn hỏi xem Lục Hoán thích ăn cái gì, rồi chạy nhanh ra chợ mua thức ăn, làm cá.
Ông Túc không có động tĩnh gì lớn, nhưng cũng theo thói quen trước tiên lấy lá trà ra, chờ Lục Hoán đến uống một chén rồi cùng đánh cờ.
Nếu như Hoắc Kính Xuyên hoặc những người khác đến nhà mình, mà cha mẹ mình chăm sóc hắn tốt như thế, Túc Khê tám phần sẽ ghen tị. Nhưng đổi lại là Lục Hoán, nên Túc Khê rất vui vẻ, hắn từ nhỏ đã bơ vơ không có nơi nương tựa, chưa từng nhận được sự ấm áp của gia đình như thế này, nếu chuyện ấy có thể chia cho hắn một nửa, Túc Khê cảm thấy cam tâm tình nguyện.
Mặt trời ngày qua ngày tiến về phía trước, tưởng chừng như bình thường, nhưng mỗi một ngày lại trôi qua lại khác hoàn toàn với những ngày trước.
Cuối cùng cũng đã đợi đến lúc kiếm đủ 300 điểm rồi, Túc Khê thật sự vô cùng háo hức.