Phiên ngoại 3
Khi đạt được 100 điểm, Lục Hoán có thể nhìn thấy nàng, hai người cuối cùng đã có thể giao tiếp với nhau. Khi đạt được 200 điểm, Lục Hoán rốt cuộc đã có thể từ Yến quốc một mình xuyên qua bên này. Dựa theo lời hệ thống, sau khi đạt được 300 điểm, nàng cũng có thể theo Lục Hoán sang thế giới bên kia nhìn ngắm một chút.
Cũng không quan tâm đến các lễ nghi như tắm gội hay thắp hương, ngày hôm nay hai người một mình ở trong chung cư, trước tiên Lục Hoán đuổi các cung nhân trong Đại Minh cung ra ngoài, sau đó trở lại chung cư, mở bức màn ra, trực tiếp cùng Túc Khê bước sang thế giới bên kia.
Chỗ của Túc Khê đang là mùa hè, ve sầu ở bên ngoài chung cư kêu râm ran, bởi vì mở cửa sổ ra cho thoáng gió, cho nên có thể loáng thoáng nghe được âm thanh của xe cộ và tiếng chuyển nhà của hộ gia đình mới đang dọn vào ở lầu trên.
Nhưng sau khi nàng bước vào Đại Minh cung của Lục Hoán, những âm thanh đó đều biến mất, chỉ có tiếng ve râm ran là giống nhau.
Nàng cảm nhận được không khí xung quanh mình cũng không khác thế giới bên kia lắm.
Túc Khê đột nhiên hiểu ra được ý nghĩa của câu thơ “Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ, giang nguyệt niên niên vọng tương tự.”
Tuy rằng thời gian cách nhau một ngàn năm, nhưng sự tồn tại của thế giới này là thật.
Nàng kinh ngạc nhìn những đồ vật ở trong điện, Long Tiên Hương chiếc lư hương rất quý giá, hai góc Đông Nam và Tây Nam có hai chiếc kiềng lớn rất tinh xảo, nhìn những chiếc kiềng lớn đó, sẽ phát hiện bên trong còn có một khối băng, làm cho cả điện có cảm giác rất mát mẻ.
Túc Khê bước nhanh đến chiếc bàn phía trước, chạm vào nó.
Khi Lục Hoán còn ở phủ Ninh Vương, bàn dùng để đọc sách là dùng những thanh gỗ bó thành, sau khi thăng quan, bàn bắt đầu biến thành gỗ quý, còn hiện tại bàn được chế tạo từ gỗ tử đàn hương, bên trên đặt bút mực giấy nghiên, tất cả đều là vật báu vô giá.
Ngày thường Lục Hoán sẽ phê duyệt tấu chương ở chỗ này.
Túc Khê đã nhìn thấy chiếc bàn này thông qua màn hình, nhưng cảm giác tận tay chạm vào thì hoàn toàn khác.
Trong miệng của Túc Khê chỉ có thể phát ra một tiếng “Wowwww…”
Lục Hoán nhịn không được cười, đến bên cạnh nàng: “Nàng có thể tưởng tượng được tâm trạng của ta khi nhìn thấy nàng ở thế giới kia ngựa xe như nước rồi đó, xe phóng nhanh như bay trên mặt đất, ta dường như cho rằng mình đã đến một thế giới trong truyền thuyết có thể ngự kiếm bay lên.”
Túc Khê vẫn cảm thấy không chân thật, sờ đông sờ tây, rồi cầm một miếng mứt hoa quả ở bên bàn ăn thử, hỏi Lục Hoán: “Đây là cái gì?”
Lục Hoán nói: “Nghe cung nhân nói đó là nhân sâm hoang dã được Vân Châu tiến cống cách đây không lâu, sản xuất thành mứt hoa quả, ta có cảm giác ăn vào sẽ bị nhiệt, vì thế không mang về cho nàng.”
“Nếu như nàng thích, chắc là có thể ăn một ít trong mùa hè, chờ lát nữa chúng ta về nhà thì cầm theo một ít.”
“Nhưng mà nơi này cũng quá ― quá rộng lớn đi!!!” Sau khi Túc Khê nhìn toàn bộ điện, vô cùng cảm thán nói, chỉ Đại Minh cung thôi mà đã có tới bốn cung điện chứ đừng nói đến toàn bộ Hoàng Cung, còn có Hưng Khánh cung, Phù Dung Viên để Hoàng Đến nghỉ mát, cả những Hành cung khác nữa!Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !
Hơn nữa, ở kinh thành cũng có nơi tổ chức bắn pháo hoa!
Làm Hoàng Đế cũng quá sung sướng rồi!
Túc Khê nắm chặt ống tay áo của Lục Hoán muốn khóc.
Dáng vẻ này của nàng, ở trong mắt của Lục Hoán, Lục Hoán cảm thấy nàng đáng yêu muốn chết, nhịn không được nhéo má nàng, nói: “Đi theo ta, ta đã chuẩn bị quần áo, nàng thay xong, ta sẽ dắt nàng ra ngoài chơi.”
Túc Khê vui mừng muốn chết, vội vàng đi theo hắn.
Lục Hoán nắm tay nàng, vừa đi vừa giới thiệu: “Trước tiên đi dạo một vòng trong hoàng cung nhé, phía đông kia là đài Trích Tinh lúc trước phụ Hoàng cho xây dựng, vào ban đêm ngân hà chiếu sáng, nàng có thể đến nhìn thấy, Ngự Hoa Viên ở phía trước điện Hàm Nguyên, lát nữa thay quần áo xong chúng ta sẽ đến đó, còn có hồ Thái Dịch, ta nhớ nơi đó có rất nhiều cá chép đỏ, nàng có thể cho cá chép ăn …”
Lục Hoán nói, trong ánh mắt cũng toát lên vẻ mong đợi, trước đây hắn chưa từng nghĩ tới nơi này có cảnh đẹp hiếm có nào, nhưng sau khi có nàng ở bên cạnh, tất cả cảnh sắc đều trở nên mới lạ hơn.
Hắn thấy Túc Khê sờ sờ bức bình phong, rồi chạm vào cây cột một chút, nhịn không được cười hỏi: “Nàng muốn đến nơi nào nhất, chúng ta sẽ đến chỗ đó trước.”
“Ngươi hỏi ta à?!” Túc Khê trở nên phấn khích: “Ta muốn đi nơi nào trước thì có thể đến đó trước sao?!”
Lục Hoán nói: “Đúng vậy.”
Hắn có chút kiêu ngạo nói: “Tiểu Khê nghĩ xem muốn ăn cái gì, trẫm đều có thể làm cho nàng.”
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Túc Khê lập tức hưng phấn giơ tay: “Ta muốn đến phường Bình Khang, nghe nói bên kia có tiểu quan, còn có một vài con cháu thế gia dung mạo anh tuấn ở đó ngâm thơ!”
“…”
Vẻ mặt Lục Hoán vừa rồi còn đắc ý với vẻ mặt “Ái phi, nàng muốn thứ gì trẫm đều có thể cho nàng, ngay cả khi nàng muốn trẫm, trẫm cũng đồng ý”, Nhưng vừa nghe nàng nói những lời này, mặt trở nên tối sầm lại.
“Nàng thật sự muốn đi?” Hắn vòng qua trước mặt Túc Khê, trên mặt như viết to hàng chữ “Chẳng lẽ Lục Hoán của nàng còn chưa đủ anh tuấn hay sao.”
Túc Khê bị áp lực, tràn ngập chờ mong hỏi: “Ta muốn đi, có thể chứ?”
Lục Hoán chưa từ bỏ ý định, lặp lại một lần nữa: “Cho dù ta đang ghen, nàng cũng muốn đi?”
Túc Khê nóng nảy: “Vừa rồi không phải ngươi nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy sao? Chỉ mới có vài giây ngươi đã đổi ý?!”
Lục Hoán nghẹn ngào, vô cùng hối hận về những lời nói vừa rồi của mình.
“Kiến thức của ta ở nơi này không phải rất quê mùa sao, ta thật sự muốn đến nơi đó lĩnh giáo kiến thức một chút, hơn nữa ta thề sau khi ta đi, chỉ đơn thuần đến nghe diễn tấu mà thôi, ngoại trừ ngươi ra thì ánh mắt của ta không bao giờ dừng quá một giây ở trên người những tên cẩu nam nhân đó!”
Túc Khê thấy dáng vẻ của Lục Hoán vẫn buồn bực không vui, nàng chạy lại nói: “Đêm nay không cho phép ngươi to gan bước lên giường của ta, có thể hôn ta hai mươi cái!”
Lục Hoán bắt đầu hơi thả lỏng, do dự nhìn nàng.
Túc Khê lại nói: “40 cái?”
Vẻ mặt Lục Hoán vô cảm nói: “50 cái. Hơn nữa, chỉ có thể đi lần này, đơn thuần học hỏi kiến thức một chút, về sau không bao giờ được đặt chân đến nơi phong nguyệt đấy. Còn nữa, làm đúng như lời nàng nói, ánh mắt không được dừng ở trên người những nam nhân khác quá một giây.”
Túc Khê vội vàng kéo ống tay áo hắn, mặt mày hớn hở nói: “Được được được! Quỷ hẹp hòi, đều nghe ngươi!”
Bàn tính nhỏ trong lòng Túc Khê bay lên, không thể xem mỹ nam, nàng vào đó xem những mỹ nhân dung mạo xinh đẹp cũng được mà!
Đời này mấy ai có thể có được cơ hội như vậy chứ!
Đại tiệc thị giác này, ngẫm lại đều làm nhan cẩu cuồng hoan!
Nhìn thấy trong hai mắt Túc Khê không kiềm chế được sự háo hức, Lục Hoán bỗng nhiên có dự cảm không ổn lắm, không khỏi bổ sung thêm một câu: “Ánh mắt cũng không thể dừng lại trên người nữ nhân quá một giây.”
Túc Khê đang chọn quần áo từ trong rương:…
“Đây là điều khoản nhục nước mất chủ quyền gì cơ chứ?!” Nàng giận dữ nói: “Đã không cho nhìn nam nhân thì thôi, nữ nhân cũng không được nhìn?!”
“Chỉ ngắm nhìn một mình ngươi?!”
“Mỗi ngày đều nhìn ngươi!”
Túc Khê còn muốn mắng thêm hai câu, lông mi đen nhánh của Lục Hoán rũ xuống, biểu cảm có chút buồn bã, hồn bay phách lạc nói: “Ta biết mà, sẽ có một ngày, nàng chán ghét ta, mới chỉ có ba năm ―”
“Dừng lại, dừng!” Túc Khê dở khóc dở cười, nói với hắn: “Ta đồng ý với ngươi, nhưng mỗi người có thể nhìn một giây, điều này ngươi đồng ý với ta được không?! Ta không nhìn chằm chằm là được.”
Lục Hoán khoanh tay trầm tư một lát, sau đó hào phóng nói: “Được, ba giây, ta đồng ý cho nàng nhìn mỗi người ba giây, ta sẽ truyền lệnh xuống, lệnh cho mỗi người ở phường Bình Khang đều phải đeo khăn che mặt, mỗi người chỉ có thể ở trước mặt ngươi tháo khăn trong ba giây.”
Túc Khê:…
Ta cảm ơn người nhiều.
Ba giây, còn dùng cái vẻ mặt đắc ý mà nhìn ta “Vi phu có phải rất hào phóng hay không” … Ngươi quả thật rất hào phóng đó.
Để tránh làm náo loạn, Túc Khê không mặc nữ trang, mà chọn một bộ nam trang bình thường trong rương, sau khi thay xong, thoạt nhìn rất chính trực, giống như con cháu phong lưu thế gia, Lục Hoán nhịn không được nhìn chằm chằm nàng. Chẳng bao lâu cung nữ và thái giám do Lục Hoán gọi tới đưa cho nàng một chiếc mũ đội đầu.
Có Thánh Thượng ở bên cạnh, các cung nữ không dám nhiều lời, chỉ là Túc Khê mặc nam trang nhìn rất thanh tú, hai cung nữ giúp nàng đội mũ cũng nhịn không được nhìn nàng nhiều hơn.
Lục Hoán:…
Túc Khê liếc trộm Lục Hoán.
Chỉ thấy, khuôn mặt keo kiệt của hắn đen lại.