Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 337 - Chương 337 - Phiên Ngoại 4

Chương 337 - Phiên ngoại 4
Chương 337 - Phiên ngoại 4

Phiên ngoại 4

Lục Hoán nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy nên che mặt không chỉ có những người ở phường Bình Khang, mà Túc Khê cũng phải che.

Một lát sau, hắn nhíu mày, không biết lấy ở đâu ra một tấm màn che mặt, thoạt nhìn qua không mấy thuần khiết lắm, có phần hơi trong suốt, nhưng hắn đã che mặt Túc Khê lại, những cung nữ đứng bên cạnh Túc Khê rất nhanh đã không nhìn thấy được khuôn mặt của nàng nữa, chỉ có thể thấy hai mắt Túc Khê lộ ra bên ngoài, xoay tròn một vòng.

Túc Khê:…

Các cung nữ:…

Túc Khê khó chịu muốn tháo khăn che mặt xuống, Lục Hoán thấy thế ấn xuống cổ tay của nàng lại, ngăn nàng, vẻ mặt ôn hoà hỏi: “Khăn che mặt không thoải mái sao?”

“Không phải ―” khăn che mặt rất thoáng khí, đeo hay không đeo cũng giống nhau mà thôi, nhưng vì sao nàng lại không thể lộ mặt? Với bộ dạng nữ cải nam trang, thanh tú hơn người này, nói không chừng còn có thể thu hút sự chú ý của một số mỹ nữ, Túc Khê quay đầu lại, nói: “Đúng vậy, không thoải mái chút nào, khăn dày quá.”

Lục Hoán không biết lại từ nơi nào lấy ra một chiếc khăn che mặt trông uyển chuyển nhẹ nhàng hơn, trên đó còn thêu hình hai con bướm, dịu dàng nhìn nàng, nói :“Khăn che mặt nhẹ nhất thiên hạ này ta đều có thể làm ra cho nàng.”

Túc Khê:…

Thôi bỏ đi, giờ mà còn cự nự nữa, sợ là sẽ dọa cho các tỷ tỷ bỏ chạy hết. Nàng tâm không cam tình không nguyện đeo khăn che mặt lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lục Hoán vẫn còn lộ ở ngoài, vô cùng không cam lòng nói: “Có bản lĩnh thì cùng nhau đeo đi, một mình ta đeo thì nói làm gì, chỉ vì ngươi là bạn trai của ta nên mới có thể đặt ra tiêu chuẩn kép này à?!”

Ai ngờ Lục Hoán nghe nàng nói những lời này, vẻ mặt lại vui mừng, hơi thẹn thùng sai người đem mặt nạ lại đây, nói: “Tiểu Khê muốn ta che mặt, không cho người khác nhìn ngắm ta, ta đeo cũng được.”

Túc Khê:…

Những cung nữ bên cạnh đã sớm nhận lệnh, cho dù nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì, cũng không được biểu hiện ra hay phát ra tiếng động, nếu không sẽ bị xử trảm. Nhìn vị Hoàng Đế trẻ tuổi trước giờ lúc nào cũng nói năng thận trọng, vẻ mặt vô cảm, rất ra dáng Thánh minh quân chủ này có hành động lạ lùng như vậy, vậy mà giờ đây lại có thể nhịn xuống, tránh sang một bên như cái cọc gỗ.

Chỉ có nội tâm của một mình Túc Khê là gào thét.

Nàng trợn mắt nhìn Lục Hoán: “Hai người đều đeo mặt nạ, còn đi đâu được nữa?! Người khác nhìn vào còn tưởng chúng ta đi cướp ngục đó!”

Lục Hoán thuận theo ý nàng, hai mắt sáng rực: “Vậy thì không đi, còn có rất nhiều nơi chỉ hai người chúng ta mới đi được!”

“Không được.” Túc Khê nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đeo thì đeo.”

Nàng đeo khăn che mặt lên, Lục Hoán cũng buồn bực mà đeo lên.

Nhìn qua giống như, một cậu ấm sắp ném tú cầu chiêu thân và một vị Đế Vương sắp đi cướp pháp trường đứng chung một chỗ.

Lục Hoán cũng thay thường phục, mặc cùng màu với quần áo của Túc Khê, chỉ là hắn cao hơn Túc Khê nhiều, qua ba năm, thiếu niên cao lớn ngày càng phát triển hơn, toát lên khí chất của một thiếu niên hào hoa phong nhã xen lẫn nam tử trưởng thành, cho dù có đeo khăn che mặt, nhưng đứng lẫn trong đám người vẫn là hạc trong bầy gà.

Hắn phất tay, đám cung nữ kia lui xuống, sau đó những thị vệ mặc thường phục được hắn an bài bước vào.

Những thị vệ này ăn mặc như gia đinh của những thế gia bình thường trong kinh thành, nhìn qua hơi thấp, rất khiêm tốn.

Lục Hoán dắt Túc Khê ra ngoài Hoàng cung.

Bởi vì muốn đưa nàng đi dạo khắp nơi, cho nên không ngồi xe ngựa, chỉ có thị vệ ở phía sau cầm hai chiếc dù, cũng không phải loại dù dành cho Hoàng Đế, mà là loại dù làm bằng lụa mỏng thường được con cháu quý tộc dùng.

Người trong Hoàng cung đã tản ra ngoài.

Túc Khê đi theo hắn ra khỏi cung Đại Minh, vòng qua hồ Thái Dịch, lại đến điện Hàm Quang, từ cổng Tuyên Võ đi vào, nhìn thấy điện Thái Cực nguy nga lộng lẫy, khiến cho người khác cảm thấy hoa mắt, cung thành to như vậy, tiếng ve kêu râm ran, hai bên tường viện cao chót vót lát gạch men, hoa sen trong ao ngày ngày nở, cảnh đẹp tả không xiết.

Sau khi rời khỏi điện Thái Cực, Lục Hoán hỏi nàng: “Có mệt lắm không?”

“Tại sao nó lại lớn như vậy chứ?!” Túc Khê cảm thấy choáng váng, “Lớn gấp năm lần trường học của chúng ta.”

Lục Hoán ước chừng khoảng cách, nói: “Hình như còn lớn hơn, đoạn đường từ Đại Minh cung vừa rồi, đã vượt qua hai mươi trường cấp 3, mười trường đại học.”

Túc Khê:…

Lục Hoán đến trước mặt Túc Khê, vén áo ngồi xổm xuống, nói với nàng: “Ta cõng nàng.”

Thị vệ phía sau đều rất thức thời mà nhìn lên trời, như thể có thứ gì đó rất lạ trên trời thu hút sự chú ý của bọn họ.

Túc Khê nói: “Quay về rồi cõng, ở đây không được.”

Nàng thì thầm bên tai Lục Hoán: “Bằng không, uy nghiêm Hoàng Đế của ngươi đặt ở nơi nào.”

Lục Hoán cười như không cười: “Ngươi sợ ta trở thành kẻ sủng phi mà quên nước quên dân sao?”

Túc Khê trừng mắt liếc hắn một cái.

Lục Hoán suy nghĩ một chút, bảo thị vệ dắt tới hai con ngựa, nói với Túc Khê: “Thật ra có một đường tắt trực tiếp ra khỏi cổng Chu Tước, chúng ta cưỡi ngựa qua đó.”

“Ở bên kia ta đã từng cưỡi ngựa, nhưng mà ở cảnh khu, mấy con ngựa đó đều rất ngoan, còn hai con ngựa này ―” Túc Khê sờ lưng ngựa, phát hiện hai còn ngựa này còn ngoan hơn hai con ngựa mình hình thấy trên cảnh khu, một con màu đỏ nâu, một con khác trắng như tuyết, giống với con ngựa năm đó nàng đưa cho Lục Hoán, nhưng hình như không phải cùng một con.

“Không sao, có ta, ta cưỡi chung ngựa với nàng.” Lục Hoán nói xong, thấy Túc Khê nhìn chằm chằm vào hai con ngựa, bèn nói: “Con ngựa nàng đưa cho ta đã xuất ngũ rồi, sau này ở trong chuồng ngựa Hoàng cung an hưởng tuổi già, ngày mai sẽ dắt nàng đi xem.”

Túc Khê có chút thương xót: “Đã già rồi sao?”

“Tiểu Hoa Lê là nàng tặng cho ta sáu năm trước, lúc ấy nó mạnh khỏe cường tráng, ước chừng đã được năm tuổi, hiện giờ đã sáu năm trôi qua, nó đã được mười một tuổi rồi. Phần lớn trước kia thuần huyết mã mười lăm tuổi vẫn còn phải phục dịch, nhưng tuấn mã trong Hoàng cung mười tuổi đã có thể an hưởng tuổi già.”

Trọng điểm của Túc Khê bị dẫn dắt lệch đi: “Từ từ, ngươi kêu nó là gì?!”

Lục Hoán đột nhiên thấy hơi xấu hổ, vuốt vuốt trán của con ngựa bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tiểu Hoa Lê.”

Túc Khê nhìn chằm chằm hắn: “Đây là cái tên kiểu gì thế?!”

Lỗ tai Lục Hoán đỏ lên, không trả lời, chỉ nói: “Lại đây, ta đỡ nàng lên ngựa.”

Lúc nhận được con ngựa từ tay Túc Khê, hắn còn không biết Túc Khê là ai, trông như thế nào, có giọng nói và tướng mạo ra sao, khi đó đối với hắn mà nói, Túc Khê vô hình là điều mà hắn nghĩ đến ngày đêm. Khi nhìn thấy con ngựa mà nàng tặng được buộc dưới gốc cây bên ngoài kinh thành, hắn nghĩ thầm trong lòng, phải chờ đến đầu xuân ― chậm nhất là đến đầu xuân, khi hoa lê nở, hắn sẽ lấy hết can đảm để nói với nàng, hắn muốn gặp nàng. Nhưng sau đó, không đợi được đến đầu xuân, hắn không kìm nén được, đã vội vàng đưa ra yêu cầu.

Đó có lẽ là điều duy nhất Lục Hoán không làm theo kế hoạch, đường đột, thấp thỏm, hành động theo cảm tính. Hắn từng nghĩ rằng nếu như hắn đưa ra yêu cầu này với nàng, nàng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn, nhưng cũng may, sau đó nàng đã đến.

Vì thế con ngựa này mới có tên Tiểu Hoa Lê.

Thời điểm hoa lê đua nở, nàng đã đến.

Hắn hy vọng có một ngày, khi tiếng vó ngựa vang lên, có thể đưa nàng sang thế giới của hắn.

Túc Khê lên ngựa, Lục Hoán cũng xoay người lên ngựa, ngồi phía sau nàng, ôm lấy nàng, cầm dây cương, quát một tiếng, con ngựa trắng giống như mũi tên, phi nhanh đi.

Những thị vệ phía sau cũng vội vàng chạy theo.

Gió mùa hè thổi bên tai, Túc Khê nhịn không được ngả người ra sau, dựa vào ngực Lục Hoán, Lục Hoán dắt theo nàng cưỡi ngựa ra khỏi cồng thành, băng qua con hẻm sâu, phố xá trong kinh thành, những nơi nhìn thấy đều rất phồn hoa náo nhiệt, giống như năm đó nàng đứng bên cạnh tủ quần áo của Lục Hoán chứng kiến cảnh thiên hạ thái bình qua bức họa được hắn cuộn tròn.

Bình Luận (0)
Comment