Phiên ngoại 5
Kinh thành vô cùng phồn hoa. Tuy nhiên khi Túc Khê đến Yến quốc, điều đầu tiên nàng nhìn thấy chính là rường cột trạm trổ trong Hoàng cung, từ xa hoa đến nghèo khó, vì thế sau khi ra khỏi Hoàng cung, nàng cảm thấy ngoài chợ tuy rằng rất náo nhiệt, nhưng không thể tráng lệ bằng Hoàng cung.
Bên ngoài tiếng người ồn ào. Trước đây nàng chưa từng thấy qua cảnh tượng hưng thịnh như vậy, so với những ở thành phố hiện đại tan làm phải chen chúc trên tàu điện ngầm, bước vào những tòa cao ốc mà không muốn giao tiếp với nhau, chợ trong kinh này thật sự rất hòa thuận vui vẻ và rất náo nhiệt.
Lúc này mặt trời ngả về tây, toàn bộ phố xá chìm trong cảnh sắc màu cam vàng, thời điểm sáng tối dịch chuyển về phía tây, trên phố xá những người bán hàng rong đang hò hét rao hàng, quán trà tiệm rượu mời chào quan khách, những chiếc bánh bao nóng nổi vừa mới ra lò, còn có kẹo hồ lô, bánh hoa quế, những mùi hương này xen lẫn vào nhau, xông vào mũi, khiến người khác phải bụng réo ồn ào.
Phố xá phía đông, Lục Hoán xoay người xuống ngựa, ngẩng đầu hỏi Túc Khê, hơi nhướng mày: “Có đói bụng không, muốn xuống dưới mua một ít đồ ăn vặt để ăn trong lúc đi dạo trên đường không?”
Túc Khê ngửi thấy mùi thơm của các loại rượu ngọt, cầm lòng không được mà nuốt nước miếng, Lục Hoán thật sự rất đáng ghét, không trực tiếp đến thẳng phường Bình Giang, mà lại đến nơi này trước, đồ ăn ngon của mấy quán ăn nhỏ, xiêm y của cửa hàng trước mặt, làm gì có ai còn nhớ thương đến mỹ nhân nữa cơ chứ.
Lục Hoán thản nhiên nói: “Ta không nói là không cho nàng đến đó, ăn điểm tâm trước, buổi tối đến đó cũng không muộn.”
“Được, ăn gì đó trước đã.” Túc Khê chống lưng ngựa, cẩn thận đạp lên yên ngựa, nhảy xuống, còn chưa kịp xuống, Lục Hoán đã ôm lấy eo nàng, ôm nàng xuống dưới.
Túc Khê vội vàng nhìn những thị vệ phía sau hắn, những tên thị vệ cải trang thành gia đinh rất thức thời mà nhìn lên trời, làm bộ như cái gì cũng không nhìn thấy.
Túc Khê lúc này thở phào nhẹ nhõm, bất an nói: “Buổi tối nhất định phải đi, ngươi đã hứa rồi, không được quỵt nợ.”
Lục Hoán cười nói: “Được.”
Hắn dẫn Túc Khê đi về phía bên kia chợ, vẻ mặt hơi đắc ý, Túc Khê nghiêng đầu liếc hắn, không hiểu vì sao hắn lại rất vui vẻ, chỉ là kéo dài thời gian dắt mình đi xem mỹ nhân, thật không ngờ hắn có thể đánh bại những mỹ nhân đó, biểu cảm vô cùng vui vẻ vì thành công đạt được vị trí no.1 trong lòng nàng. Nhưng thấy nụ cười trên môi hắn, Túc Khê bĩu môi, sau đó nhịn không được cũng cười theo.
Kinh thành nạp hải bách xuyên, thường xuyên có người Hồ dắt lạc đà qua lại, hai người đeo mặt nạ đi ở giữa cùng với gia đinh, tuy vóc dáng và khí chất khiến người khác chú ý tới, nhưng không ai nghi ngờ rằng đây chính là người ngồi trên ngai vàng trong hoàng cung.
Túc Khê bị một người bán son phấn gọi lại, hắn nói với phía Túc Khê: “Cô nương, nữ tử thường hay trang điểm cho người mình thích xem, nhìn dáng vẻ của ngươi thướt tha yêu kiều, nói không chừng khuôn mặt dưới khăn này đẹp khuynh quốc khuynh thành, mau xem son phấn đi! Nhất định làm cho dung mạo của ngươi càng thêm xinh đẹp hơn!”
Túc Khê được hắn khen ngợi thì vui vẻ ra mặt, kéo Lục Hoán chạy lại xem.
Nhìn qua, phát hiện thì ra hắn chính là cái tên bán son phấn trước kia.
Con hươu ngốc Lục Hoán còn bị hắn lừa rất nhiều tiền.
Mấy năm trôi qua, quầy hàng của hắn cũng không thay đổi gì, màu sắc vẫn như cũ, là những hộp phấn có điểm thêm vài bông hoa ở bên trên.
Túc Khê cảm thấy vô cùng mới lạ, lúc ấy nhìn những người này qua màn hình bọn hắn chỉ nhỏ như móng tay, bây giờ lại đừng sờ sờ trước mặt mình, còn nháy mắt ra hiệu với mình, trên mặt còn nhiều vết nhăn hơn mấy năm trước.
Điều này làm cho Túc Khê cảm thấy vô cùng thân thiết.
Nhưng mà thân thiết thì thân thiết, những đồ đã có rồi nàng sẽ không lãng phí tiền để mua lại.
“Không cần.” Nàng lắc đầu cười, kéo Lục Hoán rời đi.
Người bán hàng kia nóng ruột, nói với Lục Hoán: “Công tử, nhìn ngươi giống như hậu duệ quý tộc, ngươi chắc cũng không thiếu tiền, mua cho người trong lòng ngươi một hộp phấn đi, không mua thì không phải người trong lòng ngươi!”
Túc Khê:…
Lục Hoán:…
Lục Hoán bị những lời nói khích tướng, quay đầu lại nhìn người bán son phấn kia, sau đó bảo thị vệ lấy ngân lượng: “Lấy bạc vụn tới đây.”
Túc Khê:…
Túc Khê thừa dịp người bán hàng rong này không ở cùng một chỗ với hắn, lôi kéo tay hắn chạy nhanh rồi nói: “Không mua!”
Để lại cho người bán hàng kia tâm trạng chưng hửng, hai người tiếp tục đi dạo phía trước. Thật ra Túc Khê cũng không đói bụng lắm, nhưng có lẽ nàng cảm thấy những vật bày ra trên phố xá đều vô cùng mới mẻ, kể cả những đồ ăn ngon nàng chưa từng thấy qua, cho nên nàng đều nếm thử một chút, chỉ trong chốc lát nàng đã nếm thử ba bốn món ăn, no căng bụng không đi nổi nữa.
Bước chân nàng càng ngày càng chậm, cuộc sống này không còn gì để luyến tiếc: “Ta có cảm giác bụng ta no căng rồi.”
Lục Hoán lấy xiên tre trong tay nàng ra, đưa cho thị vệ ở phía sau, bất đắc dĩ nói với nàng: “No quá thì đừng ăn, tiêu thực đã.”
Túc Khê chỉ mới đi được một phần ba phố xá, than thở nói: “Vẫn còn nhiều thứ chưa ăn được.”
Lục Hoán cười trộm: “Ăn một ngày không hết, thì ngày thứ hai ăn tiếp, hai năm tới đều ăn. Thời gian vẫn còn rất nhiều. Hơn nữa, ngoại trừ ngoài phố, còn có những món đồ lạ rực rỡ sắc màu ở chợ Tây Vực mà Hồ Thương mang đến từ phía Tây, tất cả đều là trang sức, chắc chắn ngươi sẽ thích. Ngoài kinh thành, còn có đặc sản các nơi, bây giờ đang là mùa hè, Vân Châu ít tuyết đọng, chờ tới mùa đông, có thể đi Vân Châu ngắm tuyết trắng phủ dài mênh mông.”
Trong lòng Túc Khê rất háo hức đến những nơi mà hắn nói, những nơi này nàng đều nhìn thấy qua màn hình, nhưng những bức họa nguyên bản không thể nào so được với những gì nàng tận mắt chứng kiến, cảnh đẹp tinh xảo trên màn hình, chỉ khi nào nàng thực sự lạc vào khung cảnh đó, mới có thể cảm nhận được hết được sự hùng vĩ của nó.
Túc Khê kìm nén sự tham lam, tạm thời không ăn nữa.
Toàn tâm toàn ý đi về phía trước, nhìn không khí nhộn nhịp của cuộc sống nơi phố chợ đông đúc.
Trước khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, Lục Hoán dắt nàng vào một đài cao trong kinh thành, đài cao nằm ở cung Phù Dung bên ngoài Hoàng cung, có thị vệ Hoàng gia canh gác, bởi vì nơi này không có phát sinh nhiệm vụ, cho nên lúc trước Túc Khê mở khóa toàn bộ kinh thành, nhưng không chú ý đến nơi này, chỉ là biết nơi này là một tòa tháp nhọn.
Hiện tại bước cùng Lục Hoán trên những bậc thềm, mới phát hiện, đài cao này tên là gác Đạm Đài, là nơi cao nhất trong kinh thành, hơn nữa nó được xây dựng rất cao, cho nên đứng ở lan can, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của kinh thành.
Nhìn xa hơn, có thể nhìn thấy được ruộng lúa mạch ngoài kinh thành, mênh mông bạt ngàn, tung bay trong gió. Hoàng hôn buông xuống, một mảng vàng cam.
Khi mặt trời lặn dần, đèn dầu trong nhà những bá tánh trong kinh thành được thắp lên, ngọn lửa phảng phất, tỏa sáng khắp nơi.