Phiên ngoại 5 (2)
Túc Khê cảm thấy rất vui vẻ thoải mái, không muốn nói gì nữa, chỉ lẳng lặng quan sát toàn bộ kinh thành.
Lục Hoán ôm chặt nàng, nói: “Nàng không phải muốn nhìn người qua đường C và đám người Binh Bộ Thượng Thự ngoài đời trông như thế nào sao? Hôm khác ta sẽ cho người gọi bọn họ tới cho nàng xem, nhưng mà chắc là nàng sẽ rất thất vọng đó, mặc dù dáng vẻ chân tay ngắn ngủn, nhưng ta vẫn xuất chúng hơn người khác nhiều, không phải dáng vẻ chân thực nào của mọi người đều đẹp như ta đâu.”
Túc Khê hết sức vui mừng: “Ha ha ha.”
Lục Hoán: “… Nàng không tin à?”
Túc Khê: “Ha ha ha, không dám không tin.”
Lục Hoán nhìn dáng vẻ trên mặt nàng “Được rồi nàng bảo sao thì là vậy.” Nhất thời không nói được gì, thậm chí còn sốt sắng muốn gọi những người này tới, như vậy thì Túc Khê mới biết được mặc dù dáng vẻ khi còn là người lùn của hắn, so với người khác cũng đẹp hơn rất nhiều.
Nếm qua thức ăn, xem qua cảnh đẹp, Lục Hoán nghĩ rằng Túc Khê đã quên mất việc phải đến phường Bình Khang để ngắm mỹ nhân.
Hắn bình tĩnh nói với Túc Khê: “Mặt trời lặn rồi, trở về xem TV đi, nàng bảo muốn xem kết cục của bộ phim tối qua mà.”
“À, được.” Hắn nắm tay Túc Khê đi xuống gác Đạm Đài.
Ngay lúc Lục Hoán không nhịn được nhếch môi cười, Túc Khê bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, nàng dừng chân lại, kéo Lục Hoán về bên cạnh mình. Lục Hoán cho rằng nàng muốn nói gì đó, cúi đầu lắng nghe, nhưng lại bị nàng nhéo mặt, ra sức nhéo trên khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Chờ đã, không phải ngươi nói buổi tối sẽ đi xem mỹ nữ khiêu vũ hay sao?! Hoàng Đế miệng vàng lời ngọc, Lục Hoán ngươi sao lại không giữ lời như vậy?!”
Lục Hoán:…
Những thị vệ yên lặng đi phía sau cuối cùng không chịu nổi phải bật cười thành tiếng.
Còn gương mặt của Lục Hoán thì tối sầm.
Đêm về, Lục Hoán tìm mọi cách để Túc Khê quên đi việc nhìn ngắm người khác, nhưng cuối cùng vẫn không thành công, phải dắt Túc Khê đến nơi này một lần. Lúc đi vào, Túc Khê mặt mũi ôn hòa luôn nở nụ cười trên môi hiển nhiên được hoan nghênh hơn hắn, rất nhiều cô gái vây quanh nàng, đẩy hắn sang một bên.
Khuôn mặt của Lục Hoán biến sắc rồi.
Túc Khê cuối cùng cũng cảm nhận được lời trong câu thơ “Tòng thử quân vương bất tảo triều”, nàng vui quên cả trời đất, nhưng không đợi nàng nghiên cứu xem vũ nương nào đẹp hơn, nàng đã bị Lục Hoán mặt than kia chuốc say.
Lục Hoán nói rằng, hắn không nên đồng ý cho nàng đến nơi này, rõ ràng đã hứa với hắn không nhìn người khác, kết quả tầm mắt nàng hận không thể dán chặt vào đó không cách nào gỡ ra được.
Hắn cõng Túc Khê về hoàng cung, ngửi bên cổ Túc Khê có mùi rượu lẫn với mùi phấn son, nhìn thấy trên má nàng còn có vết son đỏ của vũ nương lúc nãy để lại, sắc mặt khó coi không tả được.
Túc Khê mơ mơ màng màng rất vui vẻ, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Lục Hoán: “Uống thêm một ly! Tiểu tỷ tỷ thơm quá đi!”
Lục Hoán:…
Lục Hoán tức chết rồi, muốn ném Túc Khê xuống giường, nhưng mặt than hết nửa ngày, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gỡ chân tay nàng đặt xuống, sau đó ngồi xổm cởi vớ và giày cho nàng.
Gỡ được một nửa, Túc Khê đang nằm trên giường kia đột nhiên bật dậy, nhào vào lồng ngực hắn, hình như vẫn còn đang mơ: “Nhưng mà, tiểu tỷ tỷ không cần nhớ thương ta đâu, ta chỉ cần Lục Hoán thôi!”
Nàng ôm cổ Lục Hoán, “chụt” hôn lên mặt Lục Hoán một cái.
Buồn bực trong lòng Lục Hoán tan biến hoàn toàn.
Hắn “khụ khụ” hai tiếng, lông mày nhếch lên đắc ý: “Thật không? Nếu chỉ cần ta, lại đây hôn ta một cái nào.”
Túc Khê nhắm mắt lại, mò mẫm muốn hôn môi hắn, nhưng bởi vì say, không tìm được môi, chỉ có thể mổ mổ khóe môi hắn, ngược lại giống như châm ngòi lửa cho hắn.
Lỗ tai Lục Hoán ửng đỏ, ánh mắt không nhìn rõ nữa, hắn rốt cuộc nhịn không được, hạ rèm xuống, ôm người vào lồng ngực.
…
Yến quốc có diện tích rộng lớn, nhiều năm sau đó, Túc Khê và Lục Hoán thường xuyên du ngoạn một số nơi.
Mà Yến quốc lại bắt đầu nổi lên một số lời đồn, Đại Đế Vương chỉ chung tình với một người, ở trong Hoàng cung kim ốc tàng kiều, ngày sau phong Hậu, Hoàng Hậu đội mũ kim thoa, đeo khăn che mặt không cho người khác nhìn thấy, thậm chí thừa tướng trọng thần trong triều cũng chưa từng thấy qua.
Vì thế, trong truyền thuyết về đời sau của Đại Đế Vương ở Yến quốc, có rất nhiều lời đồn đại khó có thể nói ra.
Trong sách sử không có ghi lại, nhưng dã sử thì nhiều vô kể, nói Diễn Thanh là là Quân Vương hay ghen nhất sách sử.
Túc Khê đọc được những dã sử này khi đang cùng Hoắc Kinh Xuyên và Cố Thấm đi ăn lẩu, suýt chút nữa cười sặc, chụp hình lại gửi cho Lục Hoán xem.
Lục Hoán rất nhanh đã hồi âm.
Lục Hoán rất thản nhiên thừa nhận: Ta đúng thật là hay ghen, cho nên sau khi ăn xong lẩu rồi đi dạo phố, đừng khoác vai Hoắc Kính Xuyên giống như thời sinh viên đại học, nếu không mười phút sau ta sẽ có mặt ở đó.
“Nhìn tin nhắn suốt thế?! Mau ăn đi!” Hoắc Kính Xuyên bất mãn nhìn Túc Khê.
Nói xong thì đến bên cạnh Túc Khê, khoác vai nàng xem thử ai đang nhắn tin với nàng, nở nụ cười tràn đầy xuân sắc.
Túc Khê vội vàng né tránh tay hắn: “Ngồi trở lại đi!”
Hoắc Kính Xuyên bất giác hắt xì, xoa xoa mũi: “Ta có cảm giác ai đang nói xấu sau lưng ta.”
Hình như Túc Khê phát hiện ra điều gì đó, nhìn qua cửa sổ lầu dưới quán lẩu, thấy một người dáng vẻ biếng nhác đang đứng bên dưới, giống như mới đi ra từ bãi đỗ xe, đứng chờ nàng, dáng người cao ráo hạc trong bầy gà đứng trước tiệm lẩu.
Lục Hoán vô thức ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa sổ trên lầu Túc Khê, mặt mày sáng rỡ như vừa mới gặp nhau.
Dù trải qua bao nhiêu năm, cảm giác ấy vẫn khiến trái tim hai người đập thình thịch.
Hết