Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 50 - Chương 50 - Chương 50

Chương 50 - Chương 50
Chương 50 - Chương 50

Chương 50

Trong Phủ Ninh Vương không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, chuyện Lục Hoán được Lão phu nhân gọi đến Mai An Uyển, nhanh chóng truyền đến tai của Ninh Vương phu nhân.

Nàng cắn răng, cầm tách trà trên bàn ném đi một cách nặng nề, nước trà vẩy ra ngoài, khiến người hầu cài cắm bí mật đang bẩm báo phía trước sợ hết hồn.

Người hầu hốt hoảng quỳ xuống: “Xin phu nhân bớt giận!”

Ninh Vương phu nhân hổn hển nói với ma ma A bên cạnh: “Lão phu nhân rốt cuộc là muốn làm cái gì, chẳng lẽ vì chuyện lần trước bên bờ sông, thật sự đã ưu ái đứa thứ tử đó sao?!”

“Văn Tú bị nàng phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm ròng rã một tháng trời, nửa tháng sau là cuộc săn bắn trên núi Thu Yên, không phải là đã quá muộn rồi sao! Vậy mà bà ta lại muốn để cái tên thứ tử đó đi thay Văn Tú!”

Ma ma A thấy Ninh Vương phu nhân nổi trận lôi đình, cũng gấp gáp quỳ xuống, nói: “Chỉ cần phu nhân không muốn để đứa thứ tử đó đi, hắn chẳng lẽ thật sự có thể đi sao?”

Ninh Vương phu nhân cười lạnh nói: “Cuộc săn bắn ở núi Thu Yên, mấy vị hoàng tử, con cháu các nhà danh môn trong kinh thành đều muốn đi, trường hợp này, một thứ tử nhỏ nhoi làm sao có thể ngồi lên bàn tiệc? Lại còn lừa gạt Lão phu nhân để hắn thay thế vị trí của Văn Tú! Ngươi có cách gì không?”

Ma ma A nói: “Còn thời gian nửa tháng nữa mới đến cuộc đi săn, phu nhân còn có nhiều cách khiến hắn không thể xuất hiện vào ngày đó, cần gì phải sốt ruột? Hễ là xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, khiến hắn không thể ra khỏi Phủ Ninh Vương, không thể cưỡi ngựa, thì làm sao có thể tham gia vào cuộc đi săn trên núi Thu Yên được?”

Nghe đến câu đó, săc mặt của Ninh Vương phu nhân thoáng dễ nhìn hơn rồi.

----Quả thực, chỉ là một thứ tử mà thôi.

Tuy đứa thứ tử này rất cứng cỏi, tính mạng ngoan cường, khiến mình mấy năm qua cũng không thể giết chết hắn, nhưng nếu mình thật sự muốn ra tay, khiến hắn biến mất trong Phủ Ninh Vương, không phải dễ như trở bàn tay sao?

Vẻ mặt nàng giận dữ, lại hỏi người hầu kia mấy câu, Lục Hoán gần đây đang làm cái gì.

Từ sau khi Lão phu nhân dặn dò thưởng cho hắn một căn nhà có sân, không cho phép đám người hầu đến làm phiền hắn, quả thật không có người hầu nào dám đến gần Sài Viện cũ, hẻo lánh đó. dù sao thì ngay cả Ninh Vương cũng sợ Lão phu nhân, trong phủ này không ai dám cãi lời Lão phu nhân.

Câu trả lời có được dĩ nhiên là---Đứa thứ tử đó tiêu hết ba lượng bạc, mua sắm rất nhiều công cụ làm việc, hạt giống, cùng với một đàn gà, bắt đầu trồng trọt một số rau cả, nuôi gà ở trong sân.

Ninh Vương phu nhân nghe thế, cười mỉa mai, còn tưởng rằng hắn muốn dùng số bạc đó đút lót cho đám người hầu, định làm nên đại sự gì, lại không ngờ hắn chỉ mưu cầu ăn no mặc ấm, hắn đang nuôi gà, trồng rau cải tại cái xó chật hẹp kia.

Bỏ đi, cái thứ hèn mọn không ôm chí lớn này, tự mình quá đề cao cảnh giác với hắn rồi.

...

Ninh Vương phu nhân ở bên này thoáng buông lỏng cảnh giác.

Mà Lục Hoán ở bên kia từ ngày thứ hai trở đi, bèn chờ người đó trả lời mảnh giấy của hắn.

Sáng sớm mở mắt ra, hắn rất gấp gáp, không kịp mặc áo ngoài, nhảy xuống gường, mặc quần áo trong mỏng manh đi tới bên cạnh cái bàn, mang theo tâm trạng phức tạp khó mà có thể hình dung được cầm tờ giấy lên, nhìn xem mặt trên tờ giấy----------

Nhưng mặt trên tờ giấy chỉ có nét mực lẻ loi thấm vào trang giấy sau của hắn, không có nét mực của người thứ hai.

“...”

Lục Hoán chưa từ bỏ ý định, lại lật trang giấy lại, liếc nhìn vào mặt sau.

Nhưng mà, mặt sau cũng là một mảnh trống không.

Lục Hoán nhẹ nhàng cụp mắt, bên trong đôi mắt đen nhánh lướt qua một tia thất vọng mà ngay cả bản thân hắn cũng không thể phát hiện được...

Nhưng hắn nhanh chóng ngẩng đầu lên, để lại tờ giấy trên mặt bàn, tiếp tục dùng nghiêng mực đè lên, để đèn lồng đã cháy hết dầu sang một bên, cho dễ nhìn một chút.

Hắn nghĩ, theo quy luật xuất hiện của người đó mà nói, tối hôm qua người đó vẫn chưa xuất hiện, không thấy chữ viết mình để lại cũng là bình thường.

Đợi thêm ba ngày.

Bên ngoài căn nhà, gà trống gáy vang, hôm nay Lục Hoán định ra ngoài, dùng một ít lương thực đổi lấy một cái cung tên, chuẩn bị cho cuộc săn bắn ở núi Thu Yên tháng sau.

Bình Luận (0)
Comment