Chỉ có điều, trên phố xá cung tên được các tiểu thương buôn bán đều là cung tên kém chất lượng dùng cho người thợ săn bình thường, sức kéo của cánh cung không đủ, mũi tên cũng không đủ sắc bén như cung tên loại tốt, còn không bằng mua gỗ bạch dương và lông đuôi chim về, tự mình điêu khắc chế tạo.
Gỗ bạch dương và lông đuôi chim đều là vật liệu hiếm có, muốn mua về, cần ít nhất năm lượng bạc.
Năm lượng bạc này cũng không phải là con số nhỏ, bạc hàng tháng của Quản gia Phủ Ninh Vương, mỗi tháng cũng chỉ có ba lượng bạc.
Lục Hoán nhíu mày, tạm thời không nghĩ đến nữa.
Hắn mặc chiếc áo choàng cũ của mình, cúi đầu sờ sờ lên mảnh da thú được người đó may lên, đầu ngón tay lập tức cảm giác được sự thô ráp.
Nhưng nghĩ đến người đó phải may từng đường kim mũi chỉ, đường may chi chít, hắn trước sau như một không có bất cứ biểu cảm nào, thậm chí khóe mắt lạnh lùng, đuôi lông mày vẫn không tự chủ được lộ ra vẻ dịu dàng---
Cho dù có thô ráp,vẫn đủ hơi ấm rồi.
Hắn lại quét mắt qua tủ quần áo, người đó tặng áo lông cáo quá mức xa hoa, tuy xa hoa, nhưng hắn không có một chút suy nghĩ muốn đụng vào, càng không bởi vì thiếu tiền, mà nghĩ cách đem đến tiệm cầm đồ đổi lấy tiền.
Hắn đi ra bên ngoài phòng, giống như mấy ngày trước, đi vào trong chuồng gà trước, nhìn xem có trứng mới đẻ hay không.
Những con gà vừa mới nhìn thấy hắn đi vào, đã bay lên loạn xạ.
Lục Hoán đánh giá chuồng chống lạnh mà người kia bố trí cho chuồng gà của hắn---sử dụng giấy dầu, các loại giấy hắn đều biết, nhưng toàn bộ cách thức xây dựng vật liệu gỗ của chuồng chống lạnh lại rất kì quái, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua trong bất kì sách cổ hoặc là trong hộ nuôi gà nào cả.
Nhưng thật sự kì quái, phía dưới chuồng chống lạnh mới mẻ cổ quái này, nhiệt độ bên trong so với bên ngoài trời đông giá rét rõ ràng ấm áp hơn rất nhiều.
Nói cách khác, chuồng chống lạnh này rất hữu dụng, thậm chí là cho đến nay vẫn chưa có gia đình giàu có nào dùng qua.
Nhưng người đó làm sao có thể chế tạo ra---?
Trong lòng Lục Hoán rất nghi hoặc, mang theo tâm tính tò mò, đến gần ổ gà mái, đưa tay lục tìm, lập tức sửng sốt.
Vẻ mặt hắn không có cách nào ức chế, để lộ ra vẻ khiếp sợ-------
Bởi vì vừa mới đưa tay lần mò, lại tìm thấy rất nhiều quả trứng gà, quả thực giống như là có mấy chục quả!
Trong ổ khá tối, Lục Hoán quay về lấy đèn dầu, rồi vội vàng quay ra chiếu sáng, cầm lên một quả rồi một quả trứng gà, càng lấy ra bên ngoài, trong lòng hắn càng kinh ngạc, bởi vì chỉ là trong một ngày, số lượng trứng của hai mươi mấy con gà mái đã vượt qua trí tưởng tượng của hắn!
Đợi lấy hết toàn bộ ra ngoài, rơm rạ trên đất đã sắp bị phủ kín rồi.
Lục Hoán chăm chú đếm đếm, có khoảng chừng----68 quả trứng gà.
...Đã chất thành một núi nhỏ.
Những con gà mái nhìn hắn vô tội, sau đó ồn ào vây quanh chỗ thức ăn mổ điên cuồng, hình như bên trong chỗ thức ăn kia có cái gì giống với thuốc trợ sản.
Hắn: “...”
Lục Hoán từ trong sách cổ biết được, trong điều kiện bình thường, mỗi con gà mái mỗi ngày chỉ đẻ một quả trứng gà.
Huống hồ bây giờ lại là mùa đông rất lạnh, rất nhiều nơi không thu hoạch được gì, thiên tai sương muối, số lượng trứng gà mái đẻ sẽ càng giảm mạnh, những tiểu thương nuôi gà bên ngoài đường phố đều mặt mày ủ rủ, lo lắng không thể sống qua nổi qua mùa đông này.
Nhưng trong này làm sao-----?
Sao những con gà mái này lại điên cuồng đẻ trứng?!
Còn đẻ không ngừng?
Lúc mình đi vào bên trong, còn thấy gà mái lẻn vào đẻ trứng?!
Vẻ mặt hắn cổ quái đánh giá lại bằng mắt chỗ thức ăn gia súc kia, và chuồng chống lạnh mà người đó sắp đặt bên trong, trong lòng chỉ cảm thấy rất phức tạp.
...Nếu là lúc trước, hắn sẽ cho rằng bên trong có trò lừa gạt, sẽ không dễ dàng tin tưởng người đó, nhưng sau khi trải qua mấy ngày, hắn tạm thời cho rằng người đó cũng không muốn làm hại hắn, nếu đã như vậy, những quả trứng gà này chắc cũng không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lục Hoán trắng giống như tuyết, đã được bao phủ bởi ánh sáng ấm áp của chiếc đèn dầu trong tay hắn.
Hắn cụp mắt nhìn những quả trứng gà, một lát sau, khóe miệng nhẹ nhàng vểnh lên, tìm cái rổ, ngồi trên mặt đất như đứa trẻ con, xếp trứng gà vào rổ từng cái một.
…