Chương 52
Túc Khê đã ở trong bệnh viện hơn mười ngày rồi, rất nhanh đã đến ngày ra viện, vì vậy một buổi sáng sớm, mẹ cô kiểm tra, ngày mai có thể xuất viện.
Bây giờ bà đã không còn phải lo lắng vì chuyện tiền bạc nữa, tinh thần thoải mái, đi bộ thoăn thoắt, còn rất hào phóng mua cho Túc Khê hai cái bánh rán vị trái cây, chuyển cho nàng hai trăm tiền tiêu vặt tuần này.
Túc Khê ngậm bánh rán trái cây cảm động đến chảy nước mắt.
Sau khi trì hoãn cả một buổi sáng, trong game đã trôi qua ba ngày ròng rã. Túc Khê không chịu đựng nỗi, vào lúc xếp hàng làm kiểm tra, bèn lấy điện thoại ra đăng nhập vào game.
Lúc nàng đăng nhập, hiếm khi thấy cậu nhóc không đi ra ngoài, mà là đang ở trong sân bận bịu---hơn nữa còn mặc quần áo da thú mình đã may cho hắn.
Nếu như nói ban đầu cậu nhóc chỉ là mảnh khảnh mặc áo dài trắng cũ, bộ lông da thú đã khiến cho bộ đồ săn bắn của cậu nhóc bây giờ thở thành một thứ ngắn tay ngắn chân, xem ra rất giống với một con báo nhỏ đang bận bịu đi qua đi lại trên màn hình!
Túc Khê xếp hàng, nén cười, trong tim tràn ngập cảm giác dễ thương!
Nàng bây giờ đã biết những người chơi game nạp tiền mua quần áo cho nhân vật trong game là vì sao rồi---
Đổi lại là nàng, nàng cũng muốn xem cậu nhóc này mặc đủ loại quần áo.
...Chỉ đáng tiếc cậu nhóc này khá là kiêu ngạo, không dễ dàng chịu mặc quần áo nàng tặng.
Nhưng, cậu nhóc đang làm gì vậy?
Túc Khê thấy hắn đi qua đi lại cạnh chuồng gà, cẩn thẩn phóng to cái rổ trong tay hắn, vừa nhìn, đã sợ hết hồn --- Ôi trời, sao lại nhiều trứng gà như vậy? Mới ba ngày, những con gà mái này lại đẻ nhiều trứng thế sao?!
Tác dụng của thuốc trợ sản mua trong cửa hàng kinh khủng vậy sao?!
“Cũng có công lao của chuồng phòng lạnh.” Hệ thống nói: “Tác dụng của tất cả các loại hàng hóa trong cửa hàng đều là 100%, cho nên hiệu quả hồi phục của thuốc thương hàn cũng khá mạnh, khẳng định là không cần nạp thêm tiền game sao cô gái?”
Túc Khê tuy có tiền, nhưng tuyệt đối không phải là cô gái tiêu tiền lung tung, không biết tiết chế, nàng không để ý tới hệ thống, khuôn mặt bà thím vui vẻ nhìn chằm chằm cậu nhóc đang chạy qua chạy lại trên giao diện màn hình một lát, sau đó chuyển giao diện màn hình vào trong phòng của hắn, định xem xem có cái gì cần thu dọn hay không?
Vào lúc này, cô liếc nhìn giấy và bút mực trên mép bàn, và mấy chữ kia.
…
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Nét bút rất mạnh mẽ, viết rất rất nhanh nhưng cũng không viết ngoáy, có thể thấy được lúc cậu nhóc viết chữ tâm trạng rất phức tạp, hỗn loạn.
Túc Khê lập tức sững người, cái này chẳng lẽ là phân đoạn nhân vật chính do trò chơi thiết kế và người chơi giao tiếp với nhau sao?
Nàng tất nhiên cũng rất muốn giao tiếp với hắn rồi, nhưng nàng thử ném cái bút lông trên mép bàn, lúc kéo cái bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy, nhưng không có giọt mực nào xuất hiện cả.
Bị giới hạn, vẫn là không có cách nào tiến hành trao đổi được với cậu nhóc.
Nhất định phải đợi đến khi được 100 điểm---Rốt cuộc là phải làm nhiệm vụ đến khi nào đây?!
Túc Khê cố gắng hết sức cũng không thể viết được.
Nàng nói với hệ thống: “Bây giờ hai nhiệm vụ chính cũng chưa đâu vào đâu cả, ngoài trừ nhiệm vụ chính, còn có cách nào làm điểm số tăng nhanh chóng không?”
Hệ thống nói : “Lần trước đã giới thiệu qua, có thể dựa vào kĩ năng, mối quan hệ giữa các cá nhân, hoàn cảnh bên ngoài, hình tượng bên ngoài, tố chất cơ thể của nhân vật chính để mở đường cho hắn, những thứ này cũng có thể tăng điểm số.”
Hoàn cảnh bên ngoài, một mặt là Túc Khê chơi game điểm số do nạp tiền từ trước đến nay nhiều nhất, ngoài ra, cách gia tăng điểm số, hầu như là không có cách khác để gia tăng điếm số.
Tố chất cơ thể---
Là nghĩ cách lừa cậu nhóc rèn luyện các loại chống đẩy sao? Nhưng bản thân mình không có cách nào giao tiếp với cậu nhóc, tạm thời không có cách nào để bắt cậu nhóc đi làm những việc này.
Kỹ năng---
Giữa lúc Túc Khê đang nghĩ cách làm sao để ra tay ở phương diện này.
Hệ thống đưa ra một nhiệm vụ phụ: “Nhiệm vụ phụ thứ nhất: giúp nhân vật chính chế tạo ra cung tên tốt, tự tay cột một cái nơ hình con bướm đẹp đẽ. Hoàn thành nhiệm vụ phụ cũng có thưởng.
Túc Khê:...
???
Đây là nhiệm vụ quỷ quái gì vậy? Chẳng lẽ cậu nhóc tuy khuôn mặt đầy cao ngạo và lạnh nhạt, nhưng thật chất trong lòng là một tiểu hoàng tử yểu điệu thích nơ con bướm sao?
Nàng hỏi: “Bây giờ còn có nhiệm vụ khác để làm không?”
Hệ thống viết: “Phủ Ninh Vương có một vị đầu bếp, tên là sư phụ Đinh, rất giỏi việc cày bừa vụ xuân, thu hoạch vụ đông, mấy ngày trước hắn bị quản gia vu oan, chịu đựng tủi nhục, đang định từ chức về quê. Hắn sau này có thể ở bên ngoài dùng tên giả mua đất cho nhân vật chính, trở thành trợ thủ đắc lực tiến hành mua bán giao dịch, tìm tới hắn, rất có lợi cho nhân vật chính sử dụng.”
Hai nhiệm vụ phụ này có chút cao siêu, Túc Khê tạm thời ghi nhớ.
Nàng đóng giao diện nhiệm vụ phụ, di chuyển tới sân nhà, đi xem cậu nhóc đã tiến hành được bước nào rồi.
...