Chương 53
Trong sân, Lục Hoán đựng tất cả trứng gà trong một cái thùng gỗ, bên trên dùng một cái áo cũ bọc lại, đi đến cửa hông của Phủ Ninh Vương.
Ba ngày nay, những con gà mái đều đang ở trong chuồng gà có nhiệt độ ấm áp, vẫn duy trì số lượng trứng đẻ, mỗi con gà mái mỗi ngày đẻ hai đến ba quả trứng.
Cho đến lúc này, hắn đếm tất cả số trứng gà, tổng cộng có 192 quả.
Nhiều trứng gà như vậy rất nặng, nếu không phải Lục Hoán từ nhỏ lén lút tập võ, sức lực lớn, e rằng nặng quá nhấc không lên nổi. Nhưng sau khi tên thị vệ kia thay hắn đi ra bên ngoài Phủ Ninh Vương giao dịch, nặng quá cong lưng, thì sợ hết hồn.
Kế bên cửa hông là viện của Tứ di nương, lần trước Túc Khê đã mở khóa rồi, cho nên nàng theo dõi qua giao diện màn hình, thấy cậu nhóc giao trứng gà cho tên thị vệ kia.
Trên đỉnh đầu của tên thị vệ kia đều là???
Thị vệ C mở áo bào trên thùng gỗ ra, sau khi nhìn thấy số lượng quả trứng gà bên trong rất nhiều, thì há to miệng cái cằm muốn rớt xuống, cả người ngây ra như phỗng!
Người hầu trong Phủ Ninh Vương đều biết Tam thiếu gia từ sau khi được Lão phu nhân ban thưởng cho một căn nhà nghiêm chỉnh, thì bắt đầu trồng các loại rau dưa và nuôi mấy con gà, nhưng không thể chê được, dù sao thì Tam thiếu gia cũng không giống như hai vị đích thiếu gia kia, mỗi tháng có hai mươi lượng bạc, tuy tình cảnh bây giờ của hắn tốt hơn rất nhiều so với ngày trước, nhưng cũng bị bỏ mặc, ăn mặc chỉ có thể tự cung tự cấp.
Cho nên hắn lấy tiền của Lục Hoán, đồng ý giúp Lục Hoán đi ra ngoài Phủ Ninh Vương giao dịch, cho rằng Lục Hoán chẳng qua là mỗi tháng bán đi ít đồ, đổi lấy chút đồ ăn thôi.
Nhưng nào ngờ---
Tam thiếu gia mới mua vài con gà cách đây mấy ngày, gà mái đã đẻ ra nhiều trứng như vậy?
Nhiều trứng như vậy?!
Ôi mẹ ơi!
Thị vệ tính toán số tiền, sắp ngất xỉu.
Bên ngoài một cân thịt lợn 30 đồng tiền, một quả trứng gà 6 đồng tiền, 192 quả trứng gà, là 1152 đồng tiền, hơn một lượng bạc.
Nếu Tam thiếu gia nuôi gà ba ngày có thể nuôi thành hơn một lượng bạc, hơn nữa còn trồng trọt thêm, một tháng há không phải còn giàu hơn hai vị đích thiếu gia kia sao?!
Cái này...
Thị vệ C nuốt nước miếng, bỗng nhiên cảm thấy từ chức ở Ninh Vương Phủ đi theo Tam thiếu gia chưa chắc đã không thể.
Hắn lén lút mang đi bán thay Lục Hoán, mà Lục Hoán lại từ cửa hông quay về.
Lục Hoán dĩ nhiên không muốn cả ngày cứ ở trong Phủ Ninh Vương, dựa vào mảnh đất nhỏ trong nhà trồng trọt các thứ để thỏa mãn bản thân
Hắn muốn ngân lượng, càng muốn có nhiều đất, có nhiều nhân công, mà cái chuồng phòng lạnh lạ lùng kì quái mà người đó đưa tới---- nếu như bản thân có thể tìm hiểu được nguyên lý trong đó, hoặc có thể phục chế ra nhiều cái, ở bên ngoài dùng tên giả, giành được một nông trang.
Một khi có nông trang thì ngân lượng chảy vào không ngừng.
Nhưng những ý nghĩ này đối với Lục Hoán mà nói, cũng không phải là việc cấp bách.
Việc cấp bách của hắn là, đã là hoàng hôn ngày thứ ba rồi, người đó... có nhìn thấy tờ giấy hắn để lại hay không?
Nghĩ tới đây, bước chân Lục Hoán vội vàng, bước nhanh qua rừng trúc, quay về.
Trước kia, hắn mỗi lần quay về đây, đều rất quạnh quẽ, trong lòng cũng không gợn sóng, chỉ cảm thấy trời đất to lớn, nhưng có vẽ không có nơi nào giành cho hắn, nhưng hôm nay, trong đầu hắn lại nảy sinh một chút ước ao mơ hồ mà chính hắn cũng không cảm giác được.
...Cho dù người kia là trêu chọc, hay là đùa cợt, hắn lại hi vọng một cách hoang đường mà thấp kém là người đó vẫn tiếp tục, không muốn đột nhiên biến mất....
Lục Hoán mím mím môi, đôi mắt đen láy hơi rủ xuống, nỗ lực không để một chút tia sáng trong mắt bản thân bị phát hiện, tâm trạng phức tạp khó nói, cố gắng làm bộ bình tĩnh quay trở về nhà.
Nhưng mà......
Hắn bước nhanh tới, ngừng thở liếc nhìn tờ giấy, nhưng vẫn là ——
Chỉ có chữ viết của hắn.
Nhưng tầm mắt Lục Hoán đột nhiên ngưng lại, bút lông bên cạnh trang giấy rõ ràng đã có ai đó chạm vào, tuy dấu vết động chạm rất nhỏ bé, nhưng hắn phát hiện có một sức mạnh kinh người, vẫn bị hắn phát hiện.
Như vậy, nói cách khác, người đó đã tới!
... Chỉ là, không trả lời.
Vì sao?
Xem thường hắn sao?
Hay là —— cho rằng không cần thiết?
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi vào, trang giấy mỏng manh trong tay Lục Hoán thổi đến mức bay phe phẩy, hắn yên lặng, vò tờ giấy thành một cục, ném đi.
...
Mà ngoài màn hình, Túc Khê chỉ có thể trơ mắt nhìn, mặt bánh bao của hắn rủ xuống, vẻ cô đơn lướt qua trong ánh mắt.
Nàng:...
Bánh rán trái cây trong tay chớp mắt ăn không ngon nữa rồi.