Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 54 - Chương 54 - Chương 54

Chương 54 - Chương 54
Chương 54 - Chương 54

Chương 54

Không thể không nói rằng trò chơi này thật sự làm kích động cảm xúc của người chơi, nếu là lúc trước, Túc Khê còn bảo cứ bình tĩnh thong thả mà chơi, vậy mà hiện tại nàng kích động nạp tiền vào game để mở khóa điểm số chắc chắn trong nháy mắt đã đạt đến điểm cao nhất!

Thử hỏi ai có thể chịu được để tên nhóc đang đứng ở trước bàn trầm mặc giây lát, đi đến bậc thềm trước cửa phòng phất áo ngồi xuống, khuỷu tay gác trên đầu gối, chống lên khuôn mặt bánh bao của hắn, một mình cô độc nhìn ra đại viện vắng vẻ yên tĩnh, mặt trời lặn về phía tây, một cảnh tượng hiu quạnh?!

Tim của Túc Khê đều tan vỡ rồi, thật sự.

Nàng nhanh chóng chuyển đến giao diện phòng bếp trong phủ Ninh Vương, nơi mà các đầu bếp sinh sống, quyết định có thể hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ phụ, thì sẽ nhanh chóng hoàn thành bấy nhiêu, mệt đến chết cũng phải nhanh chóng mở khóa đến 100 điểm.

Đương nhiên nàng không biết là, Lục Hoán ngồi trước nhà, trên mặt không hề có cảm xúc dư thừa, chỉ là đang cau mày trầm tư.

Vậy lần này người đó đến, mặc dù không có trả lời câu hỏi của hắn, nhưng ít nhất vẫn có thể hiểu được một việc, thời gian xuất hiện của đối phương chắc chắn có quy luật.

Nếu như bản thân có thể nắm bắt được quy luật thời gian đó, ít nhiều có thể chiếm được một chút chủ động.

Nhưng mà, đương nhiên rồi, Lục Hoán biết, người đó cảnh giác khác thường, nếu như bản thân hóa trang để ra ngoài, giữa đường lại đột ngột quay lại, sợ rằng mình vừa xuất hiện ở rừng tre bên đó, người đó đã nhanh chóng biến mất rồi.

Đây không phải là một cách tốt.

Ngoài việc này ra, Lục Hoán còn biết được, đối phương từ trước đến nay, lúc làm việc, đều có mục đích rõ ràng.

Bất luận là sửa mái nhà cũng được, gửi mì trường thọ đến cũng được, dường như đều là quan tâm hắn, có lợi cho hắn. Mà việc trả lời câu hỏi của hắn, hình như bị đối phương nghĩ là việc vô nghĩa, vì vậy đối phương mới không để ý đến.

...Đương nhiên, những điều đó chỉ là suy đoán của Lục Hoán mà thôi.

Người đó thật sự quá thần bí, không để người khác nắm bắt được chút manh mối nào, dấu vết để lại lại rất ít. Lục Hoán rất khó để có được tin tức hữu ích, chỉ có thể thông qua một chút manh mối không chắc chắn để suy đoán.

...

Vì vậy, bây giờ bản thân muốn biết được thân phận của người đó, phải làm một việc là nghĩ cách khiến người đó để lại manh mối.

Người đó mặc dù không hồi đáp giấy nhắn của hắn, vậy nếu như dùng phương thức khác để thăm dò thì sao?

Hắn muốn tìm ra người đó.

Hắn cũng không biết tại sao ý nghĩ của bản thân lại mạnh mẽ như vậy.

Rốt cuộc là bởi vì đối phương ở trong tối còn hắn ở ngoài sáng, loại bị động này khiến trong lòng hắn không cảm thấy an toàn.

Hay chỉ bởi vì hắn muốn biết, người chăm sóc hắn vào đêm bão tuyết khi hắn bị bệnh phong hàn kia, tặng cho hắn món quà sinh nhật đầu tiên trong cuộc đời nhạt nhòa của hắn, từ đôi ủng đến may áo choàng bằng da thú cho hắn, cho hắn đủ loại đủ thứ khác, rốt cuộc là ai, trông như thế nào, mặc quần áo gì, đeo cái gì, có sở thích thế nào...

Hay là bởi vì, sâu thẳm trong lòng hắn sợ rằng đối phương chỉ là tùy ý mà đến, không được bao lâu, sẽ giống như mây khói lúc có lúc không vội vã đi mất.

Nếu như vào một ngày nào đó đối phương đột nhiên biến mất, không trở lại nữa, mà hắn chỉ có thể đợi đến ngày đó, mới bất giác phát hiện ra.

Vậy hắn...

Bàn tay Lục Hoán bất giác xoắn chặt.

Hắn nhìn đèn con thỏ mới được mình đổ đầy dầu dưới mái hiên, lần nữa treo cái đèn hình con thỏ lên, con ngươi dưới ánh nến ảm đạm, rất nhiều tâm tư được che giấu lại hiện lên, sâu thẳm không thấy đáy.

Túc Khê tìm được nhiệm vụ phụ “khiến Đinh sư phụ trở thành người có lợi cho nhân vật chính”.

Bên cạnh khe suối là nhà của những di nương khác và Tứ di nương, mà ở giữa cách vài bức tường và một vườn hoa, còn bên phải là nơi ở của đám đầy tớ có uy tín danh dự, thật may là lần trước đều đã mở khóa bản đồ này rồi, Túc Khê có thể trực tiếp đi vào.

Đây là phòng của vài người đầu bếp, trên giường ghép, chỉ có một mình Đinh sư phụ đang nằm.

Hắn là một người gầy như que diêm, ốm tong teo ốm lép xẹp, hơi thở yếu ớt nằm trên giường, nhìn khí sắc có vẻ không được tốt lắm.

Bên cạnh hắn để một chén thuốc, dưới mặt đất còn rơi vãi rất nhiều nước thuốc.

Bình Luận (0)
Comment