Chương 55
Túc Khê chạm vào hắn một cái.
Trên giao diện lập tức hiện ra.
“Người: Đinh sư phụ. Tình trạng trước mắt: thanh máu 20%, thanh thể lực 5, hiện bệnh thương hàn đang thuộc mức độ nặng, bởi vì chữa bệnh ở cổ đại chưa phát triển, một khi bệnh thương hàn đạt mức nghiêm trọng, gần như không có thuốc nào có thể cứu được, chỉ có thể chờ chết.”
Cái này cũng đúng, bệnh thương hàn ở cổ đại tương đối nghiêm trọng, các thế tử, phu nhân có khi còn tốt, có thể mời ngự y tới khám.
Nhưng Đinh sư phụ này quần áo mặc trên người đã rách nát hết, uống một ít thuốc này vừa nhìn là biết do thầy thuốc dỏm kê cho, có thể bởi vì nhờ thầy thuốc kê đơn, mà tiêu hao hết số tiền bao nhiêu năm tích góp tại phủ Ninh Vương.
Bên ngoài đột nhiên có hai người hầu làm ở phòng bếp tiến vào, vào đến nhìn thấy Đinh sư phụ vẫn nằm trên giường, mắng chửi: “Ngươi cái tên tai họa này tại sao vẫn chưa đi? Quản gia đại nhân không phải đã bảo ngươi thu dọn đồ đạc nhanh chóng cút khỏi đây hay sao?!”
Đinh sư phụ gầy đến mức gân xanh đều nổi hết lên, yếu ớt nói: “Ta không trộm đồ của quản gia, cho dù ta từ chức về quê, vậy thì trước đó, cũng phải khiến hắn trả cho ta sự trong sạch!”
“Trong sạch không trong sạch cái gì, mau chóng cút đi, nếu không thì bệnh lao đó của ngươi lây cho bọn ta thì phải làm sao? Bọn ta cũng trên có mẹ già dưới có em nhỏ!” Hai tên người làm bước một bước lớn tiến lên phía trước, đột nhiên giữ lấy chân và tay của Đinh sư phụ, dùng lực kéo một cái, lại trực tiếp ném hắn ra khỏi nhà.
Đinh sư phụ ngã trên mặt tuyết, ho dữ dội, giống như một con chó sắp chết, bò cũng bò không nổi.
Đoạn này giống như phần giới thiệu bối cảnh của nhiệm vụ phụ, nhanh chóng phát qua ở trước mặt của Túc Khê, Túc Khê ngây ra, cũng không đến kịp để đỡ lão già kia dậy.
Một người bên cạnh cửa kên kia nhanh chóng lao qua, cấp tốc đỡ Đinh sư phụ đứng dậy, lòng đầy căm phẫn nhìn hai tên kia: “Các ngươi sẽ không có báo ứng tốt đâu! Lúc trước khi các ngươi vẫn còn học nghề, nghĩa phụ của ta hết mực quan tâm các ngươi, các ngươi bây giờ lại vong ơn bội nghĩa như vậy!”
Chính là thị vệ C, người lúc trước ra ngoài bán trứng gà hộ Lục Hoán.
Hóa ra hai người này là cha con nuôi.
Đinh sư phụ ho khan lắc đầu, nói: “Đừng gây sự, trước tiên đỡ ta đến chỗ của ngươi đã.”
Thị vệ C đặc biệt cường tráng và thật thà nhưng có địa vị thấp trong game, ngăn cách bởi lớp áo kia có thể nhìn thấy cơ bụng sáu múi.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy cha mình ho ra từng ngụm từng ngụm máu, gấp đến nỗi sắp khóc rồi, lau nước mắt, nói: “Được, cha, ngươi yên tâm, ta sẽ nghĩ cách để trị khỏi bệnh cho ngươi, tên thầy thuốc lần trước không được, chúng ta sẽ đổi thầy thuốc khác.”
Đinh sư phụ cười khổ nói: “Ừm, nhưng mà, tiền mà hai người chúng ta tích góp bao nhiêu năm tại phủ Ninh Vương sắp xài hết rồi, ở đâu ra còn tiền chữa bệnh nữa...”
Thị vệ C đỡ Đinh sư phụ đến một nơi khác, mặt mày ủ ê trong chốc lát, đột nhiên nói: “Hay bằng, chúng ta đi tìm tam thiếu gia nghĩ cách!”
“Cha, ngươi có biết, hôm qua tam thiếu gia đưa ta một ít trứng gà ra ngoài bán, trong đó vậy mà lại có rất nhiều trứng song hoàng (trứng có hai lòng đỏ)! Nên bán được giá bán cao hơn bình thường rất nhiều!”
“Trứng song hoàng?!”
Trứng song hoàng ngụ ý đại phú đại quý, tại kinh thành gần như toàn bộ đều dùng để cũng cấp cho quý tộc, giá cả bán ra đắt hơn trứng bình thường nhiều.
Đinh sư phụ nghe những lời thị vệ C nói, hết sức ngạc nhiên.
Hắn hiểu rõ hàng hóa nông nghiệp của toàn bộ kinh thành, vì vậy càng cảm thấy không thể tin nổi!
Bây giờ đang là mùa đông, thời tiết cực kì lạnh, hầu hết gà bên ngoài nông trường đều chết hết, bệnh hết, bên trong kinh thành chỉ có một vài trứng gà toàn bộ đều đưa tới phủ của các quý nhân, vì vậy sản lượng trứng gà là vô cùng thấp, gần như muốn mua cũng mua không nổi!
Giá cả cũng do vậy dần dần từ sáu đồng tiền tăng lên trên dưới tám đồng.
Nhưng Tam thiếu gia chẳng qua là mua vài con gà, tùy ý nuôi lớn bên trong Sài Viện của hắn, làm sao có thể vài ngày đã nuôi ra hơn một trăm chín mươi trứng?!