Chương 66
Cho dù thiếu niên này tự ý làm chút thuốc lừa người, nhưng liệu có thể tồi tệ hơn so với tình hình hiện tại người bệnh vô phương cứu chữa không?
Vì vậy có một người trẻ tuổi xanh xao vàng vọt, ho khan không ngớt đứng dậy, nói với Lục Hoán: “Ta có thể….. có thể thử.”
Lục Hoán đưa thuốc cho hắn.
Hắn cầm bát, chia làm vài hớp, thấp thỏm uống.
Sau khi uống xong, trong một khoảng thời gian cũng không có cảm giác gì, lại vẫn tiếp tục ho khan dữ dội, thậm chí còn ho ra máu. Xung quanh một nửa là tò mò, một nửa là người khinh thường, lập tức thất vọng, bốn phía tản đi, chửi: “Vậy là biết tiểu tử này là lừa đảo rồi, vậy mà vẫn có người tin à?!”
Lục Hoán đã sớm dự đoán được sẽ có chuyện này xảy ra, vì vậy mặt dưới chiếc mũ sa đen cũng không có cảm xúc gì. Ban đầu hắn chỉ sắc hai gói thuốc, đợi sau khi người trẻ tuổi kia uống xong, hắn lại thu dọn bọc vải, lập tức rời đi.
Túc Khê vừa thấy hắn đi cũng nhanh chóng đổi giao diện, đi theo hắn trở về, trước khi đổi giao diện nhìn thấy Trọng Cam Bình vẫn đang ở bên trong tịnh thất điên cuồng dập đầu.
Túc Khê:.... Xin lỗi lão phú thương nha.
…
Đêm nay Lục Hoán trở về, mảnh giấy vẫn lẳng lặng nằm ở trên bàn, có điều hắn biết ước chừng vẫn chưa đến lúc người kia xuất hiện, bởi vậy cũng không nóng vội.
Buổi tối hắn tìm một khúc gỗ, nghiêng người dựa vào đầu giường, bắt đầu điêu khắc vài thứ. Dưới mái hiên, ánh nến chập chờn xuyên qua cửa sổ, chiếu lại trên mặt hắn một tầng ánh sáng nhợt nhạt. Xem ra hắn đang hết sức chăm chú.
Túc Khê có chút tò mò hắn đang điêu khắc cái gì.
Bởi vì tất cả việc tên nhóc làm trước đây, bao gồm gánh nước làm ruộng, mua sắm trên đường phố, tất cả đều vì kế sinh nhai. Đây là lần đầu tiên Túc Khê nhìn thấy hắn làm vài việc không quan trọng, thậm chí xem ra còn có chút nhàn nhã.
Tuy tên nhóc không có sở trường thêu thùa may vá, nhưng điêu khắc lại hết sức linh hoạt, tay nhỏ cầm dao nhọn lượn lên lượn xuống, chỉ chốc lát trên mặt đất bên cạnh đầu giường đã có một đống gỗ vụn.
Tuy tạm thời không nhìn ra tên nhóc đang điêu khắc cái gì, nhưng Túc Khê vẫn say sưa hứng thú, nàng không nhịn được đi lấy một chai coca từ trong tủ lạnh ra và một túi khoai tây chiên, tiếp tục xem.
Trong game rất nhanh đã đến đêm khuya, đợi sau khi nhìn thấy tên nhóc cuối cùng cũng buông khúc gỗ điêu khắc xuống, dập tắt đèn đi ngủ, Túc Khê mới đổi một ít thuốc từ trong cửa hàng, đặt lên bàn hắn.
Trong cửa hàng có đủ loại thuốc.
Túc Khê nhìn qua, thuốc chữa ôn dịch, trúng tên, bệnh đậu mùa, nhưng mà thuốc đắt hơn so với vật phẩm khác trong cửa hàng một chút. Thuốc phong hàn là 20 đồng vàng một gói, một gói là 2 hào rồi.
Túc Khê từ lúc bắt đầu nạp tiền chơi game, ví tiền bị hao mòn với tốc độ khá nhanh, chẳng qua gần đây làm nhiệm vụ, đồng vàng mà hệ thống thưởng cũng có vài trăm rồi.
Vì vậy nàng đổi 50 gói thuốc, rồi xếp ngay ngắn ở trên bàn.
Mà sau đó nàng còn do dự cầm tờ giấy kia đi. Không lấy đi thì tiếc, chữ viết của tên nhóc đẹp vậy mà.
Vẫn như cũ, bí mật chôn ở rừng trúc lúc trước.
Chỉ đợi đến khi tên nhóc ngủ rồi mới làm những việc này, Túc Khê ở bên này cũng tối rồi, bà Túc sang giục nàng đi ngủ, nàng ngáp một cái, cũng đi ngủ.
Trước khi ngủ nàng còn đang nghĩ đến việc nấu ăn, nhưng bản thân Túc Khê không biết nấu ăn, mì trường thọ lần trước chỉ là mua từ trong cửa hàng.
Nhưng lần này, sau khi nàng suy nghĩ nghiêm túc, sẽ làm một món ăn đặc biệt hơn.
Dù sao, dựa theo tính chất game này, nói không chừng món ăn khác biệt, sẽ gợi mở ra tình tiết then chốt.
...
Mà hôm sau, trong miễu Vĩnh An lại gặp rắc rối!
Người trẻ tuổi hôm qua uống thuốc kia tên là Người qua đường C, đến kinh thành để tìm kế sinh nhai, mà không ngờ bị nhiễm phong hàn, bị ông chủ khách điếm đuổi đi, bởi vậy đành phải lưu lạc ở trong miếu Vĩnh An, dựa vào đồ cứu tế để sống qua ngày.
Hắn hai bàn tay trắng, không có tiền khám bệnh, có thể nói đã đang chờ chết, ai có thể ngờ được…… chỉ qua một đêm, bệnh phong hàn của hắn lại khỏi hoàn toàn rồi!
Không chỉ giảm cảm giác đầu nặng chân nhẹ vô lực, lại không còn ho khan, mắt thường có thể thấy được tinh thần đã tốt hơn mấy lần!
Trong miếu Vĩnh An, lang trung cực kì kinh ngạc, bắt mạch cho hắn, cũng khẳng định chỉ trong một đêm đột nhiên khỏi hẳn phong hàn!
Người kia cảm động rớt nước mắt, xúc động đến mức suýt ngất xỉu ở trong miếu, lúc đầu hắn tưởng rằng mình sắp chết rồi, nghĩ sớm muộn cũng chết mới uống thuốc của thiếu niên thần bí kia, dù thế nào cũng không dám tin, thuốc kia lại thật sự là thần dược!