Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 65 - Chương 65 - Chương 65

Chương 65 - Chương 65
Chương 65 - Chương 65

Chương 65

Chỉ thấy Quan Âm Bồ Tát ở trước mặt Trọng Cam Bình nhẹ nhàng chuyển động.

Trọng Cam Bình lập tức mở to mắt, hoài nghi liệu có phải mình xuất hiện ảo giác hay không, hắn nhìn lại phía bên trong tĩnh thất thì chỉ có mình và phu nhân đang ở đây, cửa sổ cũng không mở ra, không thể nào là gió, đây, đây…..

Hắn xoa xoa mắt, lại nhìn về phía Quan Âm Bồ Tát lần nữa.

Nhưng chỉ thấy, chỉ thấy ——

Quan Âm Bồ Tát lại một lần nữa chuyển động trước mặt hắn!

Không, hắn không nhìn nhầm, không phải ảo giác, Bồ Tát thật sự chuyển động!!!

Dân gian người chưa từng đọc sách cực kì tin quỷ thần, huống chi hiện tại nhi tử của Trọng Cam Bình bệnh vô phương cứu chữa, hấp hối, hắn đã khẩn cầu Bồ Tát đến mức tẩu hỏa nhập ma!

“Bồ Tát hiển linh?!”

Trọng Cam Bình vừa mừng vừa sợ liền nhảy dựng lên, nhưng lại sợ quấy nhiễu đến Quan Âm Bồ Tát, lại vội vàng quỳ xuống “bụp” một cái thật mạnh.

Cái quỳ này suýt nữa làm Túc Khê sợ ngây người, chỉ thấy thương nhân này dùng lực hết sức, đầu gối đều quỳ ra máu!

Hắn dập đầu ba cái cực kỳ vang dội, nước mắt chua xót nói: “Bồ Tát, ta lạy ngài, nhất định phải phù hộ cho con ta!”

Phu nhân của Trọng Cam Bình còn không biết chuyện gì xảy ra, hoảng sợ nhìn hắn, tưởng rằng hắn đau buồn đến phát điên rồi.

Nhưng Trọng Cam Bình nhanh chóng kéo nàng ta tới quỳ, xúc động đến mức nước mắt giàn giụa: “Bồ Tát nếu đã hiển linh, kính xin dẫn lối cho ta, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu con ta!”

Túc Khê đang muốn cân nhắc làm thế nào mới có thể dẫn đến tên nhóc, lại phát hiện bên trong miếu dường như đã nổi lên mâu thuẫn, không ngừng xuất hiện một vài bọt khí của lời thoại.

Nàng không để ý đến Trọng Cam Bình, vội vàng đổi giao diện ra ngoài.

Chỉ thấy tên nhóc đã dùng bếp lò mượn được của trụ trì sắc xong thuốc rồi, củi lửa ở đây quá mạnh, mặt bánh bao trắng nõn của hắn bị bẩn rồi, nhiều vệt nhọ nồi, quần áo cũng lộn xộn vì người bệnh trong miếu quá nhiều.

Nhưng vài chục người bệnh vây quanh hắn không một người nào nhận thuốc của hắn uống, mà dồn dập nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt hoài nghi và không tin tưởng.

“Vị thiếu niên này, ngươi nói thuốc của ngươi chữa bệnh phong hàn hiệu quả, nhưng làm sao để chứng minh, nhỡ uống rồi chết người thì phải làm sao?”

“Hay lại là một tên lừa đảo giang hồ nữa?!”

Hòa thượng trong miếu cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy, thiếu niên, ngươi đừng tụ tập náo nhiệt, nơi này đều người bệnh, nhân lúc còn chưa bị lây bệnh, mau về nhà đi.”

Có một nam tử trung niên ho khan, giận dữ nói: “Nếu là tên lừa đảo giang hồ đến lừa bịp, bọn ta sẽ báo quan đấy!”

Túc Khê không ngờ nhiệm vụ này lại không phải là một chuyện đơn giản, những bách tính bé nhỏ được vẽ với vài nét đơn giản này trong lòng vẫn còn sự cảnh giác, không dễ dàng chịu uống thuốc của tên nhóc.

Nàng đang nghĩ cách thúc đẩy tình tiết, đã thấy ánh mắt tên nhóc lướt qua những người này một vòng, cầm một chén thuốc lên, ngửa đầu uống hết sạch, buông bát xuống nói với những người này: “Nếu như ta uống trước, các ngươi còn cảm thấy có độc không?”

Sau khi tên nhóc làm như vậy, những bách tính kia kinh ngạc mở to mắt, thái độ thay đổi một chút.

Nhưng mà trong miếu đã có ba lang trung Trọng Cam Bình đại nhân mời tới xem bệnh miễn phí cho mọi người, mặc dù phần lớn số người bệnh đang lấy thuốc chỗ mấy lang trung kia đều không thấy hiệu quả, nhưng ba người dù sao cũng là lang trung đứng đắn.

Mà thiếu niên này mặc áo choàng đen, trông qua cũng chỉ có mười mấy tuổi, bỗng nhiên nói hắn có kỳ dược cứu mạng, ai sẽ tin chứ?

Sợ rằng tiểu tử nhà nào chuồn ra ngoài trêu người, nhặt được một vài hòn đất đen sì ngâm thành nước, đùa dai lừa người khác uống?!

Mấy lang trung kia cũng cảm thấy hắn đang sỉ nhục mình, mặt tối sầm, phân phó người bên cạnh đến đuổi người: “Thiếu niên từ đâu tới, đi mau, đừng làm cản trở chúng ta chữa bệnh cứu người!”

Một người trong đó đẩy Lục Hoán đi.

Túc Khê nhìn thấy, có chút tức giận, sao cứu các ngươi mà các ngươi còn không biết tốt xấu như vậy, nàng đang muốn vặn tay người đẩy tên nhóc, thì tên nhóc đã trước nàng một bước, lui ra phía sau, lạnh lùng vặn cổ tay của người đó.

Người đó dù thế nào cũng không thể ngờ, một thiếu niên bé nhỏ lại có thể mạnh đến vậy, kinh ngạc xoa cổ tay.

Lục Hoán buông tay hắn ra, giọng lạnh lùng nói với những người kia: “Ở đây còn một chén thuốc, có người nào đồng ý thử, đợi ngày hôm sau xem có đúng như lời ta nói, khỏi bệnh hoàn toàn hay không.”

Hắn vừa nói như vậy, trong đám người trái lại có người lộ vẻ do dự, dù sao cũng như này rồi, không bằng nỗ lực đến cuối cùng.

Bình Luận (0)
Comment