Chương 64
Dù là trêu đùa, hắn vẫn hi vọng người đó ở bên cạnh hắn lâu thêm một chút.
Vì thế, nếu hắn tự thỉnh cầu như vậy sẽ làm mất kiên nhẫn của người đó.
Vậy thì...
Lục Hoán cầm bút, cuối cùng cũng viết trên giấy là:
Túc Khê nhìn qua, chỉ thấy tên nhóc đắn đo một lúc rồi sửa thành...
“Mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng ta rất thích.”
Mấy chữ ít ỏi này, nét chữ nhòe đi dưới ánh chiều tà cùng tuyết lớn, cảm giác một chút yên bình và lưu luyến.
Mặt Túc Khê đỏ bừng, tất nhiên nàng cũng không biết vì sao mặt mình lại đỏ lên….. tên nhóc thối như vậy là có ý gì, không phải ý hắn là “cảm ơn mẫu thân đã xuất hiện trong cuộc đời con” chứ?
Túc Khê đang vui mừng, kết quả là nhìn thấy nhóc con lại nhíu mày, nhăn nhó nhìn tờ giấy kia, không hài lòng.
Ngón tay thon dài lại vo tròn mảnh giấy.
Ném “piu….”
Túc Khê: “...”
Tiếp theo, hắn viết trên mảnh giấy thành: “Mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng cảm ơn vì cây cung của ngươi, ta rất thích.”
Túc Khê: ???
Không đúng, đã thêm năm chữ tại sao lại cảm giác đột nhiên không còn một chút thành ý nào nữa vậy? Đột nhiên lại thành một câu đơn giản như “Ừ, cảm ơn cung tên của ngươi, cảm ơn nhé.”
Dường như từ mối quan hệ mẹ con bỗng nhiên biến thành mối quan hệ tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau?!
Lục Hoán nhìn chằm chằm, cuối cùng đặt bút viết tờ giấy thứ ba, cảm thấy cũng ổn rồi. Hắn thở phào, xoa xoa ấn đường, rồi đặt tờ giấy trên bàn như mọi khi.
Hôm nay hắn để vào một cái hộp, không đóng nắp, nếu người kia tới chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Lục Hoán xoay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc, lấy một bộ quần áo bọc mười lăm gói thuốc lại, định đi ra ngoài.
...
Túc Khê nhìn cảnh tên nhóc làm xong, sau đó vác một bọc nhỏ đi ra ngoài, mỗi khi hắn ra ngoài, chắc chắn sẽ mặc áo khoác, đội nón đen rất thu hút. Lúc trước cảm thấy hắn mặc màu trắng là đẹp nhất, nhưng hiện tại trong mắt nàng, nhóc con mặc màu đen cũng đáng yêu lạ thường.
Túc Khê còn đang nghĩ đến ba tờ giấy ban nãy, vô cùng ấm ức, hai tờ giấy đầu còn chưa kịp chụp màn hình làm kỷ niệm thì đã bị tên nhóc vo tròn, rồi trở thành đống tro tàn dưới ngọn nến.
Túc Khê không rõ vì sao tên nhóc lại đốt hai tờ giấy kia đi, chỉ để lại tờ giấy cuối cùng, chỉ cho rằng tên nhóc nghĩ đến món đặc sản quê hương nàng, nhưng có lẽ sợ làm phiền mình nên hắn rút lại lời thỉnh cầu này.
Nếu đã như vậy thì...
Túc Khê xắn tay áo, nhìn về phía vào phòng bếp nhỏ trong Sài Viện của tên nhóc.... nàng lại càng muốn làm món ăn đặc biệt cho hắn thưởng thức!
Nhưng nhiệm vụ cấp bách lúc này vẫn là nhanh chóng cùng hắn đến miếu Vĩnh An bên kia, giúp hắn cứu người.
Miếu Vĩnh An nạn dân tràn lan, người bệnh nặng xếp dọc từ trong ra ngoài miếu, hơn một trăm bậc đá xanh đều có người bệnh nằm chật cứng.
Khi Lục Hoán đến lần nữa, chỉ thấy bên trong miếu càng thêm chật chội, có người đã dựng sạp cháo để bố thí cho nạn dân.
Chân mày hắn nhíu lại, thoáng chút kinh ngạc, bởi vì từ lúc nạn sương giá đến nay, nhiều bách tính đều đã phải chịu đói khát rất lâu rồi, mà cũng không hề thấy quan viên kinh thành có cách gì.
Tại sao bây giờ có người hảo tâm phát chẩn cháo vậy?
Hắn thăm dò một chút.
Mà Túc Khê bên này thì đã hiểu được một chút tình tiết, thì ra ……
Nhân vật đang phát cháo từ thiện là gọi là Trọng Cam Bình.
Trọng Cam Bình: Ở kinh thành kinh doanh tơ lụa, nông sản phẩm, khách điếm, có được vạn khoảnh ruộng tốt (rộng 100 mẫu TQ, chừng 6, 67 hecta), được coi là một nhân vật nhỏ có mặt mũi. Xếp thứ 10 danh sách phú thương kinh thành.
Hắn tuổi cao mới có con, vô cùng trân quý nhi tử 2 tuổi, nhưng mấy ngày trước nhi tử của hắn cũng nhiễm phong hàn không chữa khỏi được, dùng quan hệ mời được đại phu giỏi nhất đến xem bệnh, cũng vô phương cứu chữa! Hắn vô cùng đau lòng, trong một đêm bạc trắng đầu! Khi chuẩn bị xong quan tài cho tiểu nhi tử, cũng thật sự không chịu được kết quả này, vì thế sai hạ nhân trong nhà đến miếu Vĩnh An bố thí cho những dân thường này một ít cháo, hy vọng có thể tích đức cầu phúc.
Trực giác của Túc Khê cảm thấy Trọng Cam Bình hẳn là NPC mấu chốt gì đó, nếu không đáng lẽ phải có tên kiểu là thương hộ A mới đúng.
Lúc tên nhóc thăm dò xong, suy tư một lát, đi đến chỗ trụ trì miếu Vĩnh An, mượn ông ta bếp lò sắc thuốc, thì Túc Khê lại đang trong cảnh tìm cái người tên là Trọng Cam Bình này.
Quả nhiên tìm được hắn ở trong miếu, hắn đang ở bên trong tịnh thất, tâm sự nặng nề quỳ lạy, bên cạnh có một nữ tử trung niên mặc áo gấm màu vàng không ngừng lau nước mắt, tay chép kinh thư.
Đôi vợ chồng này đang chép kinh cầu phúc cho tiểu nhi tử bệnh lâu không khỏi của mình.
Trọng Cam Bình đang rưng rưng nói: “Bồ Tát phù hộ, Trọng Cam Bình ta đã sống hơn nửa đời người cũng chưa làm gì thẹn với lòng, không dễ gì mới có được một tiểu nhi tử này! Nếu như không cứu được nó, phu thê ta không chừng cũng đi cùng nó! Thỉnh cầu ngài chứng giám, phù hộ con ta qua được quỷ môn quan này!”
Túc Khê nhìn thấy trên màn hình hiện ra lời khẩn cầu của hắn, hai mắt chợt lóe sáng, có cách rồi.
Ngón tay nàng di chuyển trên màn hình.