Chương 63
Nhưng nếu thuốc của mình hiệu quả càng tốt hơn, vậy thì buổi tối mình sẽ mua một ít từ cửa hàng đưa cho tên nhóc.
Đang nghĩ như vậy, Túc Khê nhìn thấy nhóc viết phương thuốc với tốc độ cực nhanh, sau đó trải riêng ra một đống dược liệu đã mua với 5 lượng bạc, cân cái này cân cái kia, rất nhanh đã chia xong mười lăm đơn thuốc.
Vì bệnh thương hàn trong kinh thành bây giờ đang là kỳ cao điểm, giá thuốc tăng cao, dược liệu đắt đỏ, với năm lượng bạc của hắn chẳng mua được mấy dược liệu, nên cuối cùng chỉ có thể chia ra được bấy nhiêu.
Dựa vào liều lượng này, chỉ có thể cứu chữa được mười lăm người.
………
Nhưng tên nhóc dường như có tính toán khác.
Sau khi bốc thuốc xong, hắn tạm thời để sang một bên, lại bước đến cạnh bàn.
Chỉ thấy hắn cầm bút lông, hơi nhíu mày, dường như đang cân nhắc nên viết cái gì.
Túc Khê nhìn hắn bắt đầu viết thì hơi căng thẳng, giống như căng mắt xem đối phương gửi tin nhắn mà lại không có cách nào trả lời, nhưng lại rất tò mò hắn sẽ viết cái gì, nàng không nhịn được zoom màn hình, phóng to hắn và tờ giấy trên bàn.
...
Lục Hoán nhìn chằm chằm cây cung Phượng Vũ được thắt một chiếc nơ lớn màu đỏ, trầm tư rất lâu.
Dù thế nào thì người bình thường cũng không thể mua hay làm ra được cây cung Phượng Vũ này, mà tất cả những chiếc áo người đó tặng đều là áo gấm xa xỉ, những thứ đó chắc chắn đều rất quý giá mà dường như chỉ người trong hoàng cung hoặc có thân phận trong kinh thành mới có được mấy thứ này.
Từ đó đủ để kết luận, thân phận của người này không hề tầm thường.
Ngoài ra còn có lều làm ấm mới lạ, từ trước đến nay cũng chưa từng nghe đến phương pháp điều chế thuốc phong hàn, những điều này có thể kết luận người đó thành thạo dược thuật.
Thêm một điều nữa, người đó đi đi về về rất nhẹ nhàng, chắc chắn võ nghệ cao cường.
Lục Hoán âm thầm phân tích, rốt cuộc trong kinh thành người nào có thể thỏa mãn ba đặc điểm này.
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn thực sự vẫn không thể nghĩ ra.
Mảnh giấy đầu tiên hắn để lại đã trực tiếp hỏi người đó là ai, từ đầu đến cuối người đó không trả lời, chứng tỏ người đó không muốn cho biết thân phận, ngược lại nếu muốn cho hắn biết thì mọi lần đã không tránh né hắn.
Nhưng lần thứ hai, hắn để lại hai lễ vật, người đó đồng ý nhận lấy, chứng tỏ mặc dù không muốn tiết lộ thân phận nhưng vẫn muốn trao đổi với hắn.
Nếu đã như vậy, tại sao không nghĩ cách để biết thêm vài thông tin của đối phương chứ?
...
Túc Khê nhìn tên nhóc đã trầm tư rất lâu trong màn hình, cuối cùng cũng đặt bút viết ra vài dòng trên giấy. Túc Khê sợ hắn lại hỏi mấy vấn đề mình không có cách nào trả lời được, giật mình một cái, lập tức phóng to xem hắn viết cái gì.
Nét chữ lần này không phóng khoáng như trước, bày tỏ tâm trạng căng thẳng của hắn mà lại có chút rụt rè, chút kín đáo, chút lưỡng lự.
“Mì trường thọ lần trước rất ngon, nhưng có thể làm cho ta một món đặc sản của quê hương ngươi được không?”
Viết xong, Lục Hoán nhấc bút lên, đôi mắt mông lung đen lại.
Nếu người đó đồng ý giống lần trước làm mì trường thọ, làm một món đặc sản quê hương, vậy mình có thể thông qua màu sắc, lượng đường lượng muối trong món ăn người đó làm, chắc chắn có thể đoán được đối phương đang sống ở đâu.
Chỉ là... yêu cầu như vậy có phải quá đột ngột hay không.
Chính hắn muốn biết rốt cuộc người kia là ai, vì sao lại xuất hiện trong cuộc đời bi đát của hắn, rốt cuộc người kia muốn làm gì.
Nếu đối phương chỉ coi mình là một món đồ chơi tiêu khiển, làm như thế này chỉ sợ sẽ khiến đối phương nhàm chán vô vị, mất hết hứng thú.
Nếu đối phương vì điều này mà không xuất hiện nữa....
Lục Hoán nghĩ đến đây, đôi mắt đen khẽ run lên.
...
Túc Khê ngạc nhiên nhìn chữ tên nhóc viết……. chờ chút……..nhóc con tủi thân đáng thương muốn ăn đồ ăn của quê hương nàng, nàng rất vui lòng nấu, nhưng tình huống này là sao?
Rốt cuộc là nàng đang chơi game, hay là game đang chơi đùa nàng vậy?
Tại sao nàng có cảm giác càng ngày mình càng bị động vậy? Là nàng bị ảo giác đúng không?
Túc Khê rất lâu vẫn chưa định thần lại, vì sao tên nhóc lại có thỉnh cầu như vậy, chỉ nhìn thì không biết tên nhóc đang nghĩ gì, trên mặt thoáng chút buồn bực và ưu tư, tiếp đến, hắn nhíu mày, sau đó vo tròn mảnh giấy yêu cầu kia, ném sang một bên, có vẻ như đã bỏ đi thỉnh cầu này.
Lục Hoán nhất thời không biết nên viết gì mới tốt...
Vì vẫn không biết mục đích thật sự của người kia nên hắn rất sợ tất cả đều là trêu đùa hắn mà thôi. Nhưng dù là như vậy, trong lòng hắn vẫn tồn tại một vài suy nghĩ nực cười...