Chương 62
Người kia cuối cùng nhìn thấy rồi, hơn nữa cuối cùng, đáp lại tất cả rồi.
Mặc dù không biết, người kia có phải bởi vì nhìn thấu tâm ý nhỏ của hắn, không tình nguyện nói ra giới tính của bản thân, cho nên mới lấy cả hai phần đi hay không.
Nhưng nỗi lòng của Lục Hoán vẫn nổi lên gợn sóng.
...Suy cho cùng, lúc trước đều là bản thân đơn phương tiếp nhận đồ vật của người đó, mà hiện tại, chí ít thể hiện bản thân với người đó có thể có tương tác với nhau.
Hắn mím mím môi.
Ngoài món quà bị lấy đi ra, trên mép bàn còn nhiều hơn một vật.
Ánh mắt hắn rơi vào cây cung Phượng Vũ với nút thắt nơ kì lạ, có hơi giật mình, cây cung này vô cùng tinh xảo, thân cung được làm bằng gỗ dương có tiếng, mũi tên ngắn được làm bằng lông chim, đầu to đuôi nhỏ cực kì sắc bén, là cây cung mà đa số thế tử mới có thể dùng được.
...
Ngoài cung tên Phượng Vũ ra, những thứ khác tốt hơn đều chỉ có Hoàng gia mới được sử dụng.
Hắn muốn có chẳng qua là một cây cung gỗ bạch dương lông chim, mà người kia, giống như là làm hết khả năng, cho hắn thứ tốt hơn vậy.
Nhận ra được việc này, Lục Hoán cầm cung tên, trong lòng run lên một cái.
...
Mà Túc Khê bên ngoài màn hình vẫn luôn đi theo tên nhóc từ miếu trở về, chính là mong chờ vẻ mặt khi hắn nhìn thấy cung tên mà mình tặng.
Nàng vui rạo rực đợi chờ tên nhóc lộ ra biểu cảm ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng chỉ thấy...
Tên nhóc một mặt không có biểu cảm, hết sức lạnh nhạt, vui mừng hay tức giận cũng đều không lộ ra.
Túc Khê:???
Không đúng, nhận được cung tên mà trong mơ cũng muốn có, lẽ nào một chút biểu cảm vui vẻ cũng không có sao? Biết là tên nhóc nhà ngươi không hoạt bát, không cần ngươi chạy phải đến ôm ta một cái, nhưng dù sao cũng phải cười một chút chứ!
Nhưng lúc Túc Khê cảm thấy không có cảm giác thành tựu, đang bực tức, trên màn hình, trên đỉnh đầu của tên nhóc, chầm chậm xuất hiện một cái bọt khí màu trắng.
Bên trong bọt khí màu trắng, một trái tim nhỏ.
Giống như thẹn thùng xấu hổ, một trái tim nhỏ nhỏ vui vẻ tỏa ra bong bóng, rồi bay nhanh co rút trở lại.
Túc Khê:.......
Trái tim của Túc Khê run lên, buông điện thoại xuống, ngã xuống ghế sofa ôm lấy cái gối, che lấy mặt.
Túc Khê tạm thời buông di động xuống đi ăn cơm tối, sau khi ăn cơm tối xong lại nhanh chóng trở về phòng, mở giao diện trò chơi.
Mà trong khoảng thời gian nàng đang ăn cơm tối, tên nhóc cần cù chịu khó đã làm cực kỳ nhiều việc.
Ngoài việc mỗi ngày thu hoạch trứng gà một lần, mỗi ngày chăm sóc đống bí và các cây nông nghiệp khác, hắn còn tốn chút công sức nghĩ cách mang túi thuốc Túc Khê cho hắn lúc trước ra cân đo tỷ lệ các vị dược liệu ở trong đó như hoàng liên, hoàng bách, can khương, phụ tử, tế tân.
Hắn quay trở về phòng, lấy một tờ giấy trắng ra trước bàn, tay áo hơi xắn lên, lộ ra cổ tay sạch sẽ và thon dài, có sự trong sáng và quật cường của một thanh niên.
Đương nhiên Túc Khê ở bên ngoài màn hình chỉ thấy nhóc con chân tay ngắn ngủn đang đứng trước bàn, vẻ mặt chăm chú…... lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ trắng.
Nhưng nhìn thấy phương thuốc dưới ngòi bút thành thạo của hắn, Túc Khê khá ngạc nhiên, với thành tích là một học sinh giỏi khối xã hội, loại tính toán tỉ mỉ này đối với nàng hoàn toàn là một mớ lộn xộn, nàng hỏi hệ thống: “Tỷ lệ tên nhóc này làm đúng không”
Hệ thống trả lời: “Không sai một ly.”
“...!” Túc Khê vạn lần không ngờ tới, có ngày chính mình lại khâm phục một nhân vật chính trong game.
Ngươi nói xem tên nhóc hắn thức khuya dậy sớm, cần cù nghiêm túc, thông minh lanh lợi, đọc đến đâu nhớ đến đấy, tuy xuất thân nghèo hèn nhưng lại có hoài bão, yêu thương bách tính, còn điều gì mà hắn không thể thành công?!
Túc Khê cực kỳ ngưỡng mộ, nhưng nàng lập tức lại hỏi một vấn đề khác: “Dựa theo thuốc của cửa hàng, tỷ lệ thuốc hắn bốc như vậy liệu có tác dụng không? Hay nhất thiết phải là thuốc mua từ cửa hàng mới có tác dụng vậy?”
Hệ thống trả lời: “Thuốc trong cửa hàng có hiệu quả 100%, đương nhiên thuốc do hắn bốc không có hiệu quả tốt bằng thuốc của cửa hàng. Nhưng dựa tỷ lệ này, ít nhất đạt hiệu quả 80%, đủ để chữa trị cho những người bệnh nặng rồi.”
Cũng đúng, Túc Khê bất giác gật đầu, phải biết thời cổ đại, những thảo dược kia do thầy lang kê, có lẽ hầu như không có tác dụng, ngay cả ngự y trong hoàng cung muốn trị khỏi cho một người bị bệnh thương hàn, cũng phải mất thời gian mười ngày hoặc nửa tháng.