Chương 61
Mà cùng lúc đó, trong phủ Ninh Vương, Ninh Vương phu nhân đang đi tới đi lui trong phòng của Lục Văn Tú, không ngừng lần lần tràng phật châu trong tay, đã sốt ruột đến cuống cả lên.
Lúc trước sau khi được cứu lên từ bên dòng suối, Lục Văn Tú vẫn luôn phát sốt ho khan, nàng đã nghĩ chẳng qua chỉ là bệnh phong hàn, mời đại phu đến xem một chút, đúng ngày đúng giờ uống thuốc là được.
Nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, đã nhiều ngày như vậy, vẫn luôn không khỏi!
Với lại thậm chí Văn Tú vào ba ngày trước lại có chuyển biến xấu, hoàn toàn không xuống nổi giường, cả người Văn Tú đều sốt cao không giảm, mất đi tinh thần và trí tuệ.
Thậm chí ngự y từ hoàng cung đến cũng đều lắc đầu, nói: “Nhị thiếu gia vốn đã suy nhược cơ thể, sau khi rơi vào hồ nước, càng thêm kích phát hàn khí, hiện tại không còn cách nào khác, chỉ có thể mong đợi vào việc người tốt sẽ được ông trời phù hộ.
Lời nói này thật mơ hồ, có thể ý nghĩa là không cách nào cứu được. Đến cả ngự y cũng không có cách, còn có thể đi đâu để mời được đại phu thông thạo hơn chứ?!
Ninh Vương phu nhân tuyệt đối không ngờ rằng bản thân còn đang tính toán làm thế nào để hãm hại đứa thứ tử kia tại cuộc đi săn ở núi Thu Yên, con trai của mình lại vì rơi xuống hồ trước đó mấy ngày, mà bệnh tình lại trở nên nguy kịch! Trong lòng nàng đau thắt, ngồi lên ghế.
Lão phu nhân vẫn luôn luyện võ, thân thể khỏe mạnh, mà sau khi được cứu lên lập tức có bếp lửa sưởi ấm, không có phát bệnh cũng thôi đi.
Nhưng tại sao đứa thứ tử kia, rõ ràng cũng vài ngày ra vào phủ Ninh Vương, khỏe mạnh không có chuyện gì?!
Ninh Vương phu nhân vừa gấp vừa hận, vừa đau lòng cho Lục Văn Tú, gần như sắp cắn vỡ luôn răng.
...
Kế hoạch mua gỗ bạch dương và lông chim của Lục Hoán lại lần nữa gặp trở ngại, đây không phải là việc khẩn cấp trước mắt, cung tên bình thường hắn cũng có thể thắng được, mà tính mạng của những bách tính kia là không thể nào chậm trễ.
Sau khi trong lòng hắn có tính toán, sẽ lập tức đi làm, ngay tức khắc trở về thành, tiến vào một tiệm bán thuốc.
Lục Hoán ghi nhớ các loại dược thảo, ngày đó bao thuốc mà người kia để lại hắn có mở ra xem qua, bên trong không phải bột thuốc xay rồi, mà là các loại dược liệu cần được nung nấu nghiêm khắc theo liều lượng, lúc đó Lục Hoán nhìn sơ qua một lượt, liền nhớ hết các loại dược liệu đó.
Lúc đó hắn vì đề phòng bấc trắc, ngoài một ít thuốc phong hàn đưa cho Tứ di nương, còn giữ lại một gói cất trong tủ quần áo.
Hiện tại, không biết người kia liệu có đồng ý, để hắn dùng số thuốc đó cứu người không?
...
Sau khi Lục Hoán mua xong dược liệu, tâm tư nặng trĩu trở về Sài Viện của hắn.
Hắn sải bước xuyên qua rừng trúc, nhưng khi đẩy cửa ra, động tác của hắn lại hơi hơi do dự.
Cho dù lần trước có để lại tờ giấy, nhưng người kia lại không hề để lại câu trả lời nào, trong lòng hắn có chút thất vọng, nhưng lần này, trong lòng hắn vẫn không bỏ cuộc mà dâng lên một niềm hy vọng mờ nhạt, chờ đợi có thể nhận được hồi đáp của đối phương.
...Có điều, nếu như lần này, người kia vẫn không để ý hắn thì sao?
Lục Hoán nắm chặt gói thuốc trong tay, cố gắng ngăn chặn sự kỳ vọng vô lý quá mức trong lòng của mình.
Hắn nghiêm lại vẻ mặt, đi vào bên trong.
Sắp xếp lại suy nghĩ, hắn mới nhìn sang mép bàn, mà lần này...
“..........”
Lục Hoán không dám nghĩ, nhưng sắc thái trong đôi mắt của hắn vẫn sáng lên trong chốc lát.
Cả người hắn đứng yên tại cửa sổ, bị ánh mặt trời chiều chiếu xuống nhàn nhạt, trên gương mặt luôn luôn lạnh nhạt thêm lên vài phần có thể nói là vui vẻ như điên.
Đây là... mặt hắn lộ ra vẻ mặt mà một người thiếu niên 14 tuổi nên có sau mười bốn năm qua.
Nhưng dường như là đột nhiên nhận thức được tâm trạng của mình.... Hắn cố gắng mặt không biểu cảm, cố gắng giữ lấy khuôn mặt.
Hắn bước nhanh đến trước bàn, hết sức làm ra vẻ trong mắt của mình căn bản không hề có thứ gì đang lấp la lấp lánh.
Trên bàn, quà bị lấy đi rồi.
Hai phần quà đều bị lấy đi rồi.