Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 60 - Chương 60 - Chương 60

Chương 60 - Chương 60
Chương 60 - Chương 60

Chương 60

Túc Khê mở bản đồ miếu Vĩnh An, và đây là vùng hoàn toàn mới, trước tiên là tìm kiếm bóng dáng của cậu nhóc từ trong đám người.

Nàng là lần đầu tiên nhìn thấy tên nhóc hóa trang khi đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy hắn mặc áo choàng dài làm bằng da thú, trên đầu còn đội cái nón màu đen, phòng ngừa bị người của phủ Ninh Vương nhận ra.

Nhỏ bé như một cục bột trà trộn trong đám người, chắp tay sau lưng tiến về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng trang nghiêm, hiên ngang hơn dáng vẻ đáng yêu lúc bình thường gấp mấy lần.

Túc Khê vừa cảm thấy mắc cười, đột nhiên bị người dân mắc bệnh nặng nằm la liệt thênh thang đầy miếu Vĩnh An làm cho sợ hãi một phen.

Khắp mặt đất đều là người!

Vì mắc bệnh phong hàn mà không có thuốc để chữa, tinh thần suy nhược nằm trong góc, giống như một giây sau sẽ chết đi!

Có người già trên mặt toàn những nếp nhăn, có trẻ em vẫn còn nằm trong tã lót được mẹ ôm, còn có thanh niên cường tráng, mắc phải bệnh này, đều sẽ như nhau, toàn thân mệt mỏi, sốt cao không hạ, cơ thể phát rét.

Mặc dù người trên màn hình kia tất cả chỉ là nhân vật trong trò chơi, nhưng vẫn khiến Túc Khê cảm thấy đau lòng, lòng không chịu nổi!

Hóa ra! Bệnh dịch ở cổ đại do phong hàn gây ra đều đáng sợ như vậy?!

Tưởng chừng như chính là một thảm họa, mùa đông này còn không biết sẽ chết thêm bao nhiêu người phải chết!

Mà những thầy lang kia mặc dù đã cố gắng khám chữa bệnh, nhưng rất rõ ràng là y thuật có hạn, chỉ có thể dùng thảo dược và phương thuốc nhân gian cứu một số người bệnh tình vẫn còn nhẹ, có người sốt cao đã nhiều ngày không thuyên giảm, trên mặt gần như không còn huyết sắc, đều đã bị một số thầy lang từ bỏ rồi.

Túc Khê tuyệt đối không ngờ rằng, loại chuyện này ở hiện đại mà nói, virus cảm cúm là hết sức bình thường, nhưng ở cổ đại bên trong trò chơi lại có thể giết nhiều người như vậy.

Ngày hôm đó bản thân chỉ mua một ít thuốc, tên nhóc chỉ uống một lần, đã nhanh chóng bình phục rồi!

Vậy chẳng phải là, thuốc mình mua từ trong cửa hàng, có thể cứu được những người nằm la liệt trên đất này sao?!

Cùng lúc trong đầu Túc Khê đang suy nghĩ những điều này, Lục Hoán xem xét những người đau khổ không thôi nằm trên đất, nhìn thấy mà đau lòng, chân mày nhíu chặt, cũng đang suy nghĩ cùng một vấn đề.

Vào ngày hôm đó hắn bị phong hàn cũng cực kì nghiêm trọng, nhưng mà chỉ qua một đêm đã gần như khỏi bệnh, người kia cho hắn uống thuốc phong hàn lại có công dụng như vậy?!

Người kia dường như có rất nhiều đồ vật kì lạ, bao gồm cả cái chuồng gà chống rét mà từ xưa đến giờ bản thân chưa từng thấy.

Không biết thành phần trong thuốc đó là thứ gì, nếu như có thể biết rõ được thành phần, liệu có thể hái được dược liệu, đến cứu những người ở đây không?

Quan viên nội thành bởi vì che giấu, sợ bị người bên trong Hoàng cung biết được, thậm chí đã bắt đầu đuổi hết những bách tính bị nhiễm bệnh ra khỏi kinh thành.

Bách tính nghèo khổ, vô cùng đáng thương– chỉ biết mắng mỏ ông trời và đập đầu xuống đất than khóc.

Mà quan viên lại ngày đêm đàn hát, ca múa mừng cảnh thái bình.

Lục Hoán quay người lại, ánh mắt nhìn một cậu bé tầm tám tuổi hơi thở yếu ớt, đôi tay lạnh đến đỏ bừng, chân không mang giày.

Đôi mắt của hắn xẹt qua tia u ám, lúc sau mới buộc bản thân dời tầm mắt.

Chính vào lúc này, trên giao diện của Túc Khê cũng nhảy ra một nhiệm vụ chính mới:

“Chú ý, hãy tiếp nhận nhiệm vụ chính thứ tư: Giúp đỡ nhân vật chính chế tạo ra loại thuốc trị bệnh phong hàn có tác dụng kỳ diệu, trở thành thần y bí ẩn trong kinh thành, lấy lòng trăm ngàn người, và dựa vào thuốc phong hàn kiếm được năm mươi lượng bạc trong mười ngày.”

“Thưởng nhiệm vụ 500 đồng vàng, 6 điểm, độ khó tám sao.”

Đợi đã, năm mươi lượng...?

Túc Khê đầu tiên bị dọa một chút, nhưng sau khi nhìn thấy điểm thưởng mấy chữ đó, lập tức bị kích động nổi lên ý chí chiến đấu!

Nhưng mà, xem như không có nhiệm vụ này, vừa rồi nàng nhìn thấy tên nhóc đứng lì một chỗ, ánh mắt xa xa nhìn cậu bé bần hàn kia, cũng cảm thấy, chuyện này, tên nhóc đã đưa ra quyết định quyết tâm đi làm.

Tên nhóc đang suy nghĩ cái gì nàng không thể biết.

Nhưng mà nàng nhìn thấy trong tủ quần áo của tên nhóc chất đầy những cuốn sách, bị hắn lật xem nhiều nhất, xù lông biên lên, là một bộ thiên hạ thái bình, bức vẽ thái bình thiên hạ bốn mùa hòa thuận, mùa màng bội thu.

...

Bình Luận (0)
Comment