Chương 59
Thứ tốt nhất mà nhóm thế tử có thể dùng, cũng chính là cung tên Phượng Vũ.
Vì muốn tránh dẫn đến phiền phức không đáng có cho tên nhóc, Túc Khê chỉ đành tạm thời vứt bỏ, trước tiên mua lại cung tên Phượng Vũ tốt nhất trong phạm vi có thể lựa chọn.
Rất nhanh, một cung tên hình dáng đẹp đẽ, cung tên Phượng Vũ trọn vẹn như trăng mùa thu được đặt trên mép bàn.
Túc Khê nghĩ đến nhiệm vụ phụ, hứng thú hừng hực đến bên cửa hàng chọn một tấm lụa mịn to màu đỏ, nghiêm túc gói đầu mũi tên lại.
Nhiệm vụ phụ này chẳng khác nào là một nhiệm vụ tặng không điểm, có thể là dùng để điều hòa tiết tấu của game, cực kì đơn giản, có điều ngăn cách bởi màn hình nên buộc nơ bươm bướm hơi tốn sức sực.
Đợi đến sau khi khó khăn thắt qua thắt lại xong rồi, hệ thống hiện ra khen thưởng hoàn thành nhiệm vụ.
“Nhiệm vụ phụ thứ nhất đã hoàn thành, khen thưởng tiền vàng +50, điểm +2.”
Hệ thống hỏi: “Điểm số trước mắt đã đạt đến 17 điểm, có thể lựa chọn một vùng bản đồ để mở khóa, cho hỏi cần mở khóa ở đâu?”
Mỗi lần mở khóa một vùng mới, Túc Khê đều có chút phấn khích, bởi vì toàn bộ chi tiết phông cảnh bên trong game này đều rất tinh xảo, con đường đá xanh, máy hiên ở hành lang, đều đẹp đẽ lạ thường.
Trên bản đồ mỗi khi nhiều thêm một nơi được mở khóa thì sẽ sáng lên, giống như là nàng từng bước từng bước đi tìm hiểu toàn bộ kinh thành cổ đại, thậm chí giống như là toàn bộ Yến quốc.
Có một loại cảm giác vô cùng mới lạ.
Túc Khê nói: “Trước tiêm xem xem tên nhóc đang ở đâu?”
Bản đồ hiện ra, kinh thành bên ngoài phủ Ninh Vương vô cùng to lớn, tổng cộng phân chia thành bốn vùng là Hoàng cung, nội thành, ngoại thành, sông đào bảo vệ thành. Túc Khê tạm thời chưa xem phân chia cụ thể, chắc là cũng giống kiểu đường vành đai nội thành, vành đai 1, 2, 3 ở thành phố bây giờ thôi.
Khi đến vị trí gần với sông đào bảo vệ thành, có một nơi nhìn giống với cấu trúc của chùa, điểm sáng của tên nhóc đang nhấp nháy ở chỗ đó.
“Đây là đây vậy?” Túc Khê ngạc nhiên, nàng vẫn là lần đầu thiên nhìn thấy tên nhóc này chạy đi xa như vậy.
Hệ thống giải thích: “Miếu Vĩnh An bên trong kinh thành, Thái Hậu đã từng đến thắp hương, do vậy hương khói vô cùng hưng thịnh. Nhưng mùa đông năm nay phát sinh thiên tai sương giá, liên tiếp mấy tháng đều có tuyết lớn, bên ngoài kinh thành người chết đói trải dài ngàn dặm, dân lưu lạc không nơi nương tựa. Trong kinh thành cũng có rất nhiều người dân nhiễm bệnh phong hàn, không thuốc nào có thể chữa, do đó xung quanh miếu Vĩnh An này, chỉ mong gặp được quan viên quyền quý nào đó, đòi một lời công đạo.”
Túc Khê cảm thấy có lẽ có tình tiết mới sắp mở khóa, lập tức nói: “Giúp ta mở khóa miếu Vĩnh An.”
...
Lục Hoán hôm nay lên phố, vốn dĩ định dùng số bạc còn thừa sau khi mua trâm bạc và thắt lưng minh châu, đi mua gỗ bạch dương và lông chim, nhưng mà số vật liệu đó ở chợ bình thường tìm không có, vì vậy hắn rời khỏi nội thành, đi lên núi phía ngoại thành.
Nhưng mà tuyệt đối không ngờ rằng, trên đường đi, vậy mà nhìn thấy mọi người vì nhiễm bệnh phong hàn, tìm không thấy đại phu, hơi thở yếu ớt chờ chết!
Đại phu đều đi đâu hết rồi vậy?
Hóa ra vào những ngày trước ngày hắn bị nhiễm phong hàn, trong kinh thành bùng phát bệnh phong hàn, giống như một loại dịch bệnh nhanh chóng lây lan, trong phủ Ninh Vương cũng có mười mấy tên hạ nhân vì cớ đó mà bị đuổi đi.
Tất cả đại phu trong kinh thành đương nhiên đều bị quan viên quý nhân vội vội vàng vàng mời đi, trị bệnh cho quý nhân rồi.
Mà những người dân bình thường, nếu như trong tay có chút tiền tích góp, thì còn có thể mời thầy lang, nếu như nghèo không có ai để dựa vào, vậy thì chỉ có thể chờ chết.
Những người không cam tâm chờ chết, thế là ào ào tập trung lại miếu Vĩnh An, tính toán tìm lời giải thích.
Trên đường đi đến ngọai thành, tất cả mọi người đều bị ho khan vì bệnh phong hàn, có vài thầy lang tốt bụng mở cửa hàng ở bên ngoài, một đoàn người dài thêng thang đang đợi cứu giúp, nhìn thấy mà đau lòng.
Hắn càng đi về phía trước, chân mày càng cau lại.
...