Chương 58
Nàng gần như ngay lập tức đều quên đi đây chỉ là trò chơi, phấn khích ngồi thẳng người trên sofa, duỗi ngón tay ra khều, muốn khều cây trâm bạc kia ra.
Nhưng mà rất rõ ràng, cái động tác vô ý thức này thật sự quá ngốc, đồ vật ở trong game làm sao có thể khều ra được?!
Túc Khê ôm lấy màn hình, oán giận không thôi.
Không biết là nên trách họa sĩ của game này vẽ cây trâm bạc quá đẹp, hay là trách quà do tên nhóc này tặng quá xuất sắc, chạm đến trái tim thiếu nữ của bà mẹ già này nữa.
Mong muốn, lại lấy không được.
Lúc trước nàng có kiểm tra qua, giao diện của game không có túi vật phẩm, chỉ có một cái giỏ thu hoạch của tên nhóc. Nhưng mà rõ ràng, phần quà này không thuộc bên trong thu hoạch.
Nàng muốn bỏ phần quà này vào trong túi đồ như những game khác, là điều không làm được.
Vậy thì, cái này làm sao mới có thể lấy đi đây?!
Túc Khê dùng ngón tay chọc chọc vào cây trâm bạc trên mép bàn, nghe nó phát ra tiếng vang trong trẻo bên tai, trong lòng ngứa ngáy, nhưng mà trong một khoảng thời gian vẫn không cách nào cầm cây trâm bạc đó lên được.
...Nhưng mà, cho dù không thể mang đi, cũng không thể vứt phần quà này bỏ mặc tại đó.
Nêu không đợi tên nhóc trở về, nhìn thấy quà vân còn ý nguyên, nhất định sẽ rất thất vọng, lại giống như lần trước một mình ngồi dưới ánh mặt trời lặn, lộ ra biểu cảm ủ rũ...
Túc Khê đập vào đùi một cái: Có rồi!
Mặc dù có chút chịu không nổi, nhưng cũng chỉ có thể làm như vậy thôi.
Nàng dùng ngón tay nhấn lên màn hình, di chuyển cây trâm bạc đó một chút. Trâm bạc từ trên mép bàn bị nhắc lên, lập tức bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu màu bạc như ánh trăng, càng thêm phần đẹp đẽ.
Túc Khê vốn dĩ chỉ định lấy trâm bạc đi, nhưng mà tầm mắt không nhịn được nhìn xuống thắt lưng tinh tế dành cho nam được đặt ở mép bàn.
Tham lam có lẽ là bản năng của loài người.
Nàng không kìm được, cũng cầm lấy thất lưng lên, sau đó giấu trong lòng tâm trạng phấn khích khi nhặt được vật quý, chuyển đổi giao diện đến bên trong rừng trúc ở phía xa Sài Viện.
Nàng dự định tìm một nơi, trước tiên chôn hai món quà này xuống.
Nếu như vậy, đối với tên nhóc mà nói, chính là nàng đã nhận được hai món quà.
Vào trong cửa hàng, mua một cái thao tác đào hố và lấp hố, Túc Khê cẩn thận chôn nhai cái hộp của tên nhóc cuống dưới, sau đó phủ đất lên trên.
Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy.
Túc Khê lưu luyến nhìn một lúc món quà bị mình chôn phía dưới, ghi nhớ một số cây trúc có đặc điểm nổi bật ở xung quanh, dự định đợi đến lúc tên nhóc rời khỏi phủ Ninh Vương, khi hắn đổi bản đồ, nàng sẽ đào lên lại, mang theo cùng đi với hắn.
Bởi vì xuất hiện món quà này là việc bất ngờ, trong lòng Khê Túc có chút kích động, nhất thời không buông được điện thoại, nàng chuyển đổi giao diện sang bên trong nhà, tiếp tục nghĩ cách chế tạo cung tên mà tên nhóc cần.
Trong cửa hàng đương nhiên là có đủ mọi thứ, từ mắc đến rẻ phân chia thành “Cung tên Nguyệt Nha Lang Cốt”, “Cung tên Ô Lũng Thiết Tích”, “Cung tên Phượng Vũ”, “Cung tên Hoa Mộc Linh Vũ”, “Cung tên Mộc Vũ Trúc”, “Cung tên Mộc Phác Thủy”, “Cung tên Liệp Hộ”, “Cung tên bình thường”, “Cung tên dở tệ”...
Các loại tranh ảnh bày ra, loại đắt nhất vừa nhìn là thấy đặc biệt tráng kiện mạnh mẽ!
Nếu như là Túc Khê của lúc chưa trúng vé số, tiền tiêu vặt ít ỏi như vậy, gom góp chi li, khẳng định cùng lắm chỉ có thể mua được cung tên bình thường nhất thôi.
Nhưng hiện tại nàng chỉ muốn nạp tiền vào game, mua cái tốt nhất cho tên nhóc, thế là ngón tay không chút do dự di chuyển lên mục “Cung tên Nguyệt Nha Lang Cốt” đắt nhất với giá 2000 đồng vàng.
Nhưng mà vừa chạm vào, phía dưới đã hiện lên thông báo, chỉ dùng cho Hoàng gia.
Hóa ra phía trên là vật của Hoàng gia.