Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 57 - Chương 57 - Chương 57

Chương 57 - Chương 57
Chương 57 - Chương 57

Chương 57

Túc Khê và mẹ cùng làm thủ tục xuất viện, thu dọn đồ đạc trên giường bệnh, hao phí một chút thời gian. Đợi nàng chống nạng, dưới sự giúp đỡ của ông Túc, lên xe taxi, nàng lập tức mở giao diện của trò chơi.

Bà Túc ngồi ở ghế phụ nhìn thấy nàng ngày nào cũng chơi game, tức giận vì nhiều lí do, đưa tay chộp lấy điện thoại của nàng đi: “Khê Khê, trên xe mà vẫn chơi game? Hại mắt lắm đó có biết không?”

Túc Khê không nói lời nào, chỉ đành đợi xuống xe lại chơi.

Xuống xe rồi, ông bà Túc xách đồ đi lên nhà, nàng chống nạng, nhảy từng bước vào thang máy.

Lần trước sau khi tiền vé số về đến tay, ông bà Túc đã dự định đổi một căn nhà mới, chuyện này đã lên kế hoạch cả rồi. Túc Khê thầm nghĩ, nếu như bọn họ biết được có thể ở nhà mới, đều là vận may của nàng khi chơi game mà có, vậy có còn ngăn cấm nàng chơi game nữa không nhỉ?!

Về đến nhà, Túc Khê cuối cùng cũng không phải ngửi mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện nữa, thật thoải mái biết bao.

Nàng nằm dài trên sofa, mở điện thoại lên.

Vừa mở màn hình lên, Túc Khê đã chạy thẳng vào phòng của tên nhóc, khi làm thủ tục trong bệnh viện, nàng luôn luôn đăng nhập một chút, vì vậy cũng biết được hành tung của tên nhóc vào mấy ngày này.

Góc phía trên bên phải số lượng thu thoạch trứng gà vẫn luôn tăng nhanh, nói lên tên nhóc vẫn luôn làm việc siêng năng.

Mà thị vệ C và Đinh sự phụ này có khả năng là quá ngốc rồi, vẫn chưa ý thức được người giúp đỡ bọn hắn là ai, Túc Khê dự định online chỉ điểm một chút.

Ngoài việc đó ra, nàng phát hiện tên nhóc dang nghĩ cách chế tạo cung tên, nàng dự định nạp tiền vào game mua cho hắn một cái.

Tên nhóc lại không có trong phòng, có lẽ là ra ngoài rồi.

Nhưng khi Túc Khê dự định chuyển giao giao diện, đột nhiên phát hiện, lần trở về này, trên mép bàn trong phòng, lại nhiều thêm một trang chữ viết đến xuyên qua mặt sau của tờ giấy.

Nàng lập tức có chút sốt ruột, không phải chứ, tên nhóc lại gửi tin nhắn à?! Bản thân lần này vẫn như cũ không thể trả lời, hắn há chẳng phải lại không vui?

Nhưng Túc Khê vẫn là không nhịn được mà bước lại gần xem xem lần này trên đó viết cái gì.

“Quà ta chọn, mong ngươi thích.”

Nét chữ ở cuối cùng có hơi dừng lại, dường như là đang lặng yên suy nghĩ gì đó.

Quà? Quà gì?

Mắt Túc Khê “xẹt” sáng lên một cái, kích động muốn chết, đây là cái gì? Tên nhóc dùng số tiền đầu tiên kiếm được mua quà cho mẹ nuôi đây à? Bất chợt nàng có loại cảm giác được đền đáp, cũng giống như chơi game vốn nghĩ rằng hoàn thành nhiệm vụ chỉ được đồng vàng và khen thưởng, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, giống như đột nhiên tìm ra kho báu bí mật!

Hơn nữa, hàng chữ do tên nhóc này viết cũng quá xịn xò rồi, tim nàng đập thình thịch, ở trong trường học được hotboy tặng trà sữa còn không háo hức như vậy.

Nàng kiếm chế bàn tay đang run, lục lọi trong mép bàn, quả nhiên đã nhìn thấy, bên cạnh giấy mực và bút, bày biện hai cái hộp chạm trổ hoa xinh xắn tinh xảo.

Trong đó bên trong một cái hộp đựng một sợi thắt lưng minh châu tỏa ra sự lộng lẫy, có lẽ là con trai mới có thể dùng được.

Còn một cái hộp khác đựng một cây trâm cài tóc bằng bạc chạm rỗng khéo léo, dưới nền tuyết bên ngoài phòng phản chiếu lại ánh sáng, ánh sáng rực rỡ lưu truyền, rất xinh đẹp, là con gái mới có thể dùng được nha.

... Trời ơi, đều rất rất đẹp luôn!

Túc Khê kích động không thôi, nước mắt đầy mặt, ngón tay đặt phía trên hai món quà, phân vân tới mức sắp bị bệnh rối loạn chọn lựa luôn rồi, tại sao món quà này chỉ ở trong game, không có cách nào lấy ra được chứ?

Không được, không lấy ra được nàng cũng phải nghĩ cách để lấy ra cho được!

Phản ứng đầu tiên của Túc Khê đương nhiên là thích cây trâm bạc được chế tạo tinh xảo kia hơn, không có người con gái nào có thể chống lại sức hút của trang sức đẹp đâu! Huống chi cây trâm bạc này còn mang vẻ đẹp cổ đại, hoa văn được chạm rỗng đẹp đẽ lạ thường, hoa văn tuyết trắng này hoàn toàn chỉ có ở đổ đại, xuất hiện ở hiện đại, xem ra sẽ giống như đồ cổ!

Bình Luận (0)
Comment