Chương 68
“Nếu không phải là ngươi nói năng lỗ mãng, thì hôm qua thiếu niên thần y kia đã không nói một lời thu dọn đồ đạc đi mất? Đều tại ngươi, làm hại chúng ta không có thuốc trị bệnh!”
“Việc này có thể trách ta sao? Chẳng phải hôm qua các ngươi cũng không tin, cho rằng thiếu niên kia đang lừa gạt người à?!”
“Bây giờ phải làm sao đây? Không tìm thấy thần y đại nhân, chúng ta vẫn phải chờ chết!”
Mà sau khi Lục Hoán tỉnh lại, trước tiên hôm nay phải tính toán số thuốc sắc xong còn dư, rồi lại rót nước vào trong túi mang đi, để tránh giống hôm qua, phải chen chúc ở trong miếu mượn bếp lò của trụ trì sắc thuốc, như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Ngoài ra, hắn còn tính dành một ít thời gian tiếp điêu khắc đồ hôm qua chưa làm xong.
Bởi vậy buổi sáng không vào trong miếu Vĩnh An.
Nhưng hắn không thể ngờ, lúc sáng sớm liền nhiều hơn có thêm 50 gói thuốc.
Trong phòng, trong viện mình đột nhiên có thêm nhiều đồ, Lục Hoán đã dần dần quen rồi, không kinh ngạc như lần đầu tiên đột nhiên nhìn thấy chăn đệm bị đổi hết.
Và chỗ thuốc này xuất hiện thật sự như nắng hạn gặp mưa rào.
Chẳng lẽ người đó biết hôm qua mình đi miếu Vĩnh An một chuyến, biết hành động của mình sao?
Cảm giác luôn luôn bị chú ý này khiến trong lòng Lục Hoán có chút phức tạp.
Đối với hắn mà nói, là cảm giác trước nay chưa bao giờ thử qua. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, không ai quan tâm đến hắn, không ai để ý hắn sống hay chết, chứ đừng nói là để ý đến nhất cử nhất động của hắn như thế này…
Nhưng hắn lờ mờ cảm giác dường như mình cũng không bài xích
Thậm chí, chẳng biết từ lúc nào, hắn dường như bắt đầu chờ đợi người đó đến đây, cùng trao đổi với người kia.
Ngoài ra, mảnh giấy trên bàn thể hiện sự biết ơn của mình cũng bị đối phương lấy đi rồi.
Tuy người đó vẫn chưa để lại bất cứ hồi âm nào, nhưng Lục Hoán phát hiện, lúc trước người đó lúc nào cũng ba bốn ngày mới đến một lần, mà hôm qua hình như là lần đầu hai đêm liên tiếp đều xuất hiện.
Nghĩa là sau khi hắn bắt đầu giữ lại mảnh giấy, trao đổi giữa người đó và hắn bắt đầu trở nên thường xuyên hơn.
Chẳng biết tại sao, chỉ là biết rõ điểm này, trong lòng Lục Hoán lại vui mừng nhảy nhót. Chẳng qua hắn không bộc lộ ra trên mặt.
Nghĩ đến đây, hôm nay Lục Hoán lại để lại trên bàn một đồ vật cùng một tờ giấy.
…
Mà Túc Khê để đuổi kịp tình tiết trong game, còn đặt đồng hồ báo thức lúc ba rưỡi sáng, chính là vì nhìn xem tình hình miếu Vĩnh An cuối cùng như thế nào. Ba rưỡi vẫn là đêm khuya, nàng ngọ ngoạy tỉnh lại, lấy di động ra, mơ mơ màng màng online.
Vừa online thì bắt gặp tên nhóc đang để đồ vật lên trên bàn.
Chỉ thấy.
Đó là một con thỏ gỗ điêu khắc sinh động như thật, ước chừng to hơn bàn tay, tinh tế, vân gỗ đẹp tinh xảo, dưới ánh nắng sớm chiếu trước sổ của tên nhóc, lại ẩn hiện có sự sáng bóng của ngọc, vô cùng tuyệt mỹ.
Có lẽ vì đèn con thỏ của nàng lần trước, cho nên cố ý điêu khắc một con thỏ tặng cho nàng?
Túc Khê trước giờ chưa từng nhìn thấy đồ tốt như thế này, lập tức kinh ngạc đến mức tỉnh ngủ, chống khuỷu tay lên, chăm chú nhìn chằm chằm tên nhóc ở trước bàn.
Lại là tặng nàng sao?
Hôm qua trong lòng Túc Khê còn khiếu nại mấy game khác mỗi ngày đều tặng quà, mà game này không tặng gì, thì tên nhóc lại tặng cô hết đồ này đến đồ kia rồi.
Hôm nay còn là tự tay chế tác!
Nàng vui mừng hạnh phúc đến phát choáng!
Mà tên đang nhóc đứng trước bàn, tiếp tục viết giấy nhắn, hôm nay viết là.
“Hôm nay trời quang, không tuyết. Ta nhặt được một con thỏ gỗ rẻ tiền ở trên phố, xem như đáp lễ chiếc đèn lồng.”
Sau khi viết xong, hắn nhấc bút lên.
Dường như hắn không biết nên viết những gì cho cái người đến thân phận cũng không biết kia, nhưng vẫn là muốn viết vài điều. Muốn vẫn tiếp tục giữ liên lạc với người đó.
Bởi vì hắn lúc nào cũng một thân một mình.
Dù là ngày hay đêm, xuân đi thu đến, đông qua hạ về, đều là một mình hắn.
Chỉ sau khi người kia xuất hiện, trong đêm dài đằng đẵng của hắn cháy lên một ánh lửa nhỏ “lách tách”.
Kể cả thời tiết, trước kia cũng chưa hề có người nói cùng hắn. Mà giờ hắn cũng muốn giống người bình thường như thế, tùy ý nói vài câu trời lạnh hoa nở.
…