Chương 69
Túc Khê ở ngoài màn hình cười tươi rói…… Chờ chút, tên nhóc, ngươi đây không phải là nói dối không chớp mắt sao? Ở trên phố nhặt được một con thỏ gỗ, còn cố ý nhấn mạnh con thỏ rẻ tiền sao? Rõ ràng là điêu khắc cả một đêm, thật không dễ gì mà điêu khắc ra được!
Thì ra nhân vật game cũng biết nói dối!
Túc Khê vui mừng, lập tức nhìn vẻ mặt của hắn.
Nhóc con khoanh tay đứng trước cửa sổ, mặt mũi trơn bóng, ánh mắt không lạnh lùng như thường ngày nữa, mà chỉ là tim lặng lẽ đập loạn nhịp.
Dường như trong nháy mắt không còn là thiếu niên nhiều tâm tư, tính cách lạnh lùng, thân thế thứ tử bí ẩn, mà chỉ là một suy nghĩ viết thư như thế nào, không lo xa nữa.
…
Túc Khê nhìn hắn qua màn hình một lúc, chợt nhận ra một điều. Tuy tên nhóc không nói, cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng trên thực tế, hắn dường như rất lưu luyến mình.
Gần như vẫn luôn mong chờ nàng xuất hiện.
Hắn không bộc lộ cảm xúc, nhưng chỉ cần mình đáp lại một chút, hắn lại rất vui vẻ.
Sau khi Túc Khê ý thức được như vậy, do dự quyết định.
Sau đó, mỗi ngày đặt đồng hồ báo thức, cách tám tiếng online một lần, nếu như vậy, mỗi đêm tên nhóc đều sẽ phát hiện mình đến một lần, mà không phải mòn mỏi ngóng trông mình cách ba ngày mới đến một chuyến.
Sau khi đặt xong đồng hồ báo thức, Túc Khê cũng đau đầu mà phát hiện...
Nàng, có phải đã quá nghiệm game này rồi hay không?
Lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm vào phủ Ninh Vương, Lục Hoán không tiện lộ mặt, cho nên vẫn luôn mặc áo choàng đen che mặt.
Cộng với thứ người kia đưa đến, lúc này hắn có tổng cộng sáu mươi ba gói thuốc phong hàn.
Hắn dùng bản lĩnh của mình chia năm mươi gói thuốc làm năm phần, sau khi sắc xong mỗi một phần thì để vào một bình nước.
Như vậy đã có năm bình nước đựng đầy thuốc.
Còn lại mười ba gói thuốc hắn không tiếp tục sắc mà chỉ mài thành bột rồi gói lại.
Hắn làm như vậy là đã có tính toán trong lòng.
Sau khi xong việc hắn cũng không đến miếu Vĩnh An, mà trước tiên đi tìm người qua đường C hôm qua đã uống thuốc. Chắc giờ này bên trong miếu Vĩnh An nhất định đã nổ tung, hắn mà xuất hiện chắc chắn sẽ bị bao vây, đến lúc đó e là khó thoát thân.
Gần miếu Vĩnh An có một con hẻm hẻo lánh.
Nơi đây bởi vì thời tiết rét lạnh, không có chỗ che mưa gió nên nơi này không một bóng người.
Người qua đường C kinh ngạc nhìn vị thiếu niên thần y xuất hiện trở lại.
Sau khi khỏi bệnh phong hàn, sáng sớm hôm nay hắn đã lên phố để tìm việc làm, nhưng có lẽ vì quá xanh xao vàng vọt nên hắn đành tay không trở về, dọc đường trở lại miếu Vĩnh An bị người khác đập vào gáy sau đó bị đưa tới đây.
Không ngờ lại có thể gặp lại được ân nhân cứu mạng hắn!
Hắn từ quê lên kinh thành, vừa bị lừa tiền vừa mắc bệnh nặng, vốn tưởng rằng sẽ chết tha phương ở mùa đông rét lạnh, ai biết hắn cùng đường lại có lối thoát, sau khi uống chén thuốc từ cậu thiếu niên kia, hắn đột nhiên trở nên khỏe mạnh trở lại. Điều này cũng làm cho hắn một lần nữa dấy lên tia hi vọng đối với cuộc sống.
Nghĩ đến đây, người qua đường C môi run rẩy, nước mắt chảy như mưa, bổ nhào quỳ xuống trước mặt hắn nói: “Đại ân đại đức, ta không có gì báo đáp, hãy để ta đi theo người đi.”
Tuy hắn không có nhiều kiến thức, nhưng hắn có thể nhìn ra được, cậu thiếu niên này khí thế bất phàm, nếu không phải thiếu gia của một gia đình giàu có, thì cũng là dáng vẻ của đồ đệ của một cao nhân.
Hắn nhặt lại được một mạng, thay vì tiếp tục lưu lạc tại kinh thành, chi bằng đi theo cậu thiếu niên này, nói không chừng còn có thể tìm nơi dựa vào.
Lục Hoán quan sát người này một lát, thân hình gầy yếu, tính cách cẩn thận dè dặt, nhưng ngón tay có vết chai mỏng, nên là người chăm chỉ, chịu khó thật thà.
Hắn liền hỏi: “Sở trường của người là gì?”
Người qua đường C sợ bị từ chối nên nhanh chóng trả lời: “Ân nhân, quê hương ta làm nghề mộc, ta cũng biết sơ sơ, nhưng mà ngoài việc này ra ta còn biết làm nông, chẻ củi, may vá nấu cơm, ta đều biết!”
Lục Hoán đáp: “Ngươi trước tiên làm cho ta một việc.”
Người qua đường C sợ nhất chính là mình không có tác dụng, vì thế khi nghe thấy vị ân nhân thiếu niên sắp giao việc cho mình, hắn lập tức kích động nói: “Ân nhân, chỉ cần người nói ra, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa!”
Lục Hoán đưa hắn năm túi nước và 13 gói thuốc nói: “Năm bình nước này, mỗi ngày đổ một bình vào cháo phát chẩn của Trọng Cam Bình, đảm bảo tất cả các dân tị nạn ở miếu Vĩnh An đều có thể ăn được, sau năm ngày tất cả mọi người đều sẽ khỏi bệnh.”
“Ngoài ra mười ba gói thuốc này bán cho quan lại quyền quý ở kinh thành, ngoại trừ phủ Ninh Vương, một gói mười hai lượng bạc, nhưng chỉ bán ra mười hai gói, để lại một gói cuối cùng, trước tiên đừng manh động mà hãy chờ Trọng Cam Bình tới tìm ngươi.”