Chương 70
Người qua đường C cần mẫn chịu khó, nhưng đầu óc lại hơi kém, không hiểu lắm nên cẩn thận hỏi: “Nhưng… tại sao phải làm vậy ạ?”
Lục Hoán lạnh nhạt nói: “Lòng người tham lam, nếu ngươi nói ra ngươi có thuốc trong tay, nhất định sẽ bị tranh giành, có người uống một bát còn chưa đủ còn muốn chiếm số thuốc đó thành của riêng. Vì vậy chỉ cần ngươi bỏ thuốc vào cháo. sau khi mọi người ăn cháo thì bệnh sẽ tự hồi phục. Về phần Trọng Cam Bình ngươi tạm thời đừng hỏi, cứ vậy mà làm.”
Người qua đường C không dám hỏi nữa, nhanh chóng cám ơn rời đi.
Hắn thật có duyên được ân nhân cứu một mạng. Hắn chưa từng đọc sách, đầu óc lại ngu ngốc, nhưng vị ân nhân này lại nguyện ý giao cho hắn nhiệm vụ quan trọng, lại còn phải giải thích cho hắn! Tuy hăn nghe không hiểu nhưng tròng lòng lại càng biết ơn thêm vài phần, thề sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ!
Sau khi Lục Hoán giao việc cho người qua đường C, hắn tạm thời trở về phủ Ninh Vương.
Phủ Ninh Vương vì Lục Văn Tú bệnh lâu không khỏi, nên đã loạn nháo nhào.
Mấy ngày nay Ninh Vương phu nhân không có tâm trạng quán xuyến việc trong nhà, tất cả mọi việc đều giao cho Lục Dụ An và quản gia, mà hai người này, một người thì tầm thường, một người thì không có năng lực, nên trong thời gian này việc quản lý ra vào phủ Ninh Vương trở nên lỏng lẻo.
Hơn nữa, hầu hết thị vệ trong phủ đều được phái đi để dò hỏi tung tích của vị thiếu niên thần y xuất hiện ở miếu Vĩnh An, nên trong phủ bỗng nhiên trống trải hẳn.
Lục Hoán biết tất cả nhưng vẫn không có hành động gì, ngày ngày vẫn trồng bí và nuôi gà như trước, và viết thư hồi âm cho người đó.
Sau khi Túc Khê lấy đi con thỏ điêu khắc bằng gỗ mà không chút do dự, hắn cảm giác người đó rất thích những món quà hắn tặng, nên hầu như ngày nào Túc Khê cũng mở game ra, chiếc bàn trong nhà hắn đều có đủ các loại đồ chơi độc lạ bằng gỗ sống động như thật.
Thứ nào cũng làm tan chảy trái tim nhỏ bé của Túc Khê.
Hơn nữa toàn bộ đều là đồ chơi rẻ tiền “nhặt được”.
Trong lòng Túc Khê thầm mắng yêu, ngươi cũng biết nhặt đồ quá ha, nhưng lại vô cùng vui vẻ khi nhận được quà.
Nàng còn đặc biệt mua một hộp gỗ lớn từ cửa hàng, rồi bỏ tất cả những món quà này vào, rồi cất đi như báu vật..
Thời gian trôi qua thật nhanh, năm ngày sau miếu Vĩnh An xảy ra một việc vô cùng chấn động.
Những người nạn dân bệnh lâu ngày không khỏi, mặt mũi xanh xao vàng vọt đột nhiên lần lượt khỏi bệnh!
Sự việc này đã truyền đi khắp nửa Kinh Thành.
Vào sáng ngày thứ ba một số người bị bệnh nặng đã phát hiện ra rằng trong cháo có vị đắng của thuốc, suýt nữa đã nghĩ rằng cháo bị thiu.
Người qua đường C không thể không xuất hiện giải thích vào lúc này, chính vị thiếu niên thần y hôm đó đã cho hắn năm bình nước để mỗi ngày hắn đổ một bình vào nồi cháo, sau khi ăn cháo đủ năm ngày sẽ khỏi bệnh.
Đây quả thực là điều mơ hồ giống như những câu chuyện truyền thuyết. Nếu mọi người không tận mắt nhìn thấy người qua đường C khỏi bệnh chỉ trong một đêm, có lẽ họ vẫn không tin.
Nhưng bây giờ hắn là một ví dụ sống trước mắt, mọi người chẳng lẽ còn không tin?!
Người qua đường C vừa dứt lời, toàn bộ người trong miếu Vĩnh An thi nhau tranh giành nồi cháo!
Thậm chí suýt gây ra một vụ hỗn loạn vì cướp giật!
Thậm chí khi các quan lại quyền quý nghe tin cũng đã vội vàng phái người đi giành cháo!
Người qua đường C sợ mình sẽ làm hỏng việc của ân nhân, cũng may ba ngày trước tất cả mọi người trong miếu Vĩnh An đều đã ăn cháo, hai ngày sau mặc dù có người không giành được cháo, nhưng vẫn có dấu hiệu hồi phục có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Những người khỏe mạnh tranh giành đến vỡ đầu dốc sức ăn đến mười mấy chén cháo, ngày đó khi ăn cháo xong đêm đến toàn thân nhẹ nhõm, không còn cảm giác vã mồ hôi lạnh, đau nhức toàn thân.
Chuyện ly kỳ xảy ra ở miếu Vĩnh An bỗng chốc trở thành câu chuyện lạ trên phố.
Nhưng mà năm ngày cháo đều đã ăn hết, những người khỏi bệnh đều là dân thường, những quan lại quyền quý bị phong hàn thì chậm một bước, vẫn không tìm được thần dược chữa bệnh!
Cho nên các quan lại quyền quý, bao gồm cả Phủ Ninh Vương hận không thể bắt người qua đường C đến ngay lập tức để tra hỏi hắn, rốt cuộc thiếu niên thần y bí ẩn kia là ai?
Người qua đường C bị quan lại quyền quý tranh giành mời đến thì sợ hãi giống như một con gà con, nơm nớp lo sợ không phân biệt rõ đông tây nam bắc!