Chương 71
Nhưng mà, hắn cũng không biết được thân phận thật sự của ân nhân. Thiếu niên đó huống chi còn là ân nhân của hắn, hắn đã cố tình che mặt thì đương nhiên là không muốn người ta phát hiện ra thân phận, làm sao có thể tiết lộ danh tính của ân nhân được?
Vì vậy người qua đường C đã bịa chuyện, chỉ nói trong tay còn mười hai gói thuốc, là người từ trên trời ném xuống cho hắn, sau khi dặn dò xong lập tức rời đi. Hắn chỉ là dân thường hèn mọn, làm sao có thể quen biết vị thần y kia?
Nghĩ cũng phải, hắn thoạt nhìn ngu dốt, quan lại quyền quý cũng không thể tìm được thông tin gì cả.
Cách duy nhất là mua thuốc còn lại trong tay hắn với giá cao.
Người qua đường C nhớ lời Lục Hoán dặn, không tham lam bán giá cao, cho nên đến ngày thứ tư hắn chỉ đổi mười hai gói thuốc lấy một trăm hai mươi lượng bạc. Vì vậy các quan lại quyền quý trong kinh thành càng kinh ngạc hơn, chẳng lẽ thần y này không cần tiền?
Ở kinh thành, truyền thuyết về thiếu niên thần y càng ngày càng nhiều.
Cùng lúc đó ở phủ Ninh Vương, Ninh Vương phu nhân thấy bệnh của Lục Văn Tú ngày càng nặng, trong lòng càng thêm lo lắng.
Sau khi nghe chuyện về miếu Vĩnh An, nàng nhanh chóng cử người đến đưa người qua đường C về.
Nhưng lúc đưa người qua đường C đến, thì tay hắn đã không còn thuốc.
Nàng tức đến thở hổn hển chẳng quan tâm giữ gìn hình tượng, mắng chửi thị vệ: “Sao lại như vậy, không phải ta đã dặn các ngươi lúc nào cũng phải chú ý động tĩnh của miếu Vĩnh An sao? Tại sao lại đến muộn một bước để người khác mua hết thuốc?”
Đám thị vệ cũng rất đáng thương.
Ở kinh thành không chỉ phủ Ninh Vương mới có người mắc bệnh, mà con gái của Hộ bộ thị lang cũng bị sốt cao nhiều ngày chưa khỏi.
Trước khi đưa người qua đường C đến, Hộ bộ thị lang và các phủ đệ khác đã đón người đi trước.
Dù sao bọn họ không thể đuổi theo đánh họ giành người được.
Huống hồ có đánh thì cũng không đánh thắng người ta.
Ninh Vương phu nhân đương nhiên cũng biết điều này — mặc dù phủ Ninh Vương là phủ Vương gia, nhưng để có được sắc phong này cũng nhờ lão phu nhân. Hiện tại Vương gia ở trong triều không có được một chức quan, ở kinh thành này, phủ Ninh Vương sớm đã suy tàn, ngay cả Hộ bộ thị lang cũng không để nể mặt người phủ Ninh Vương!
Càng rõ ràng những thứ này, nàng càng tức giận.
Bây giờ trong tay tên này đã không còn thuốc, mà thiếu niên thần y xuất hiện một lần kia cũng không thể tìm ra tung tích.
Chẳng lẽ Văn Tú cứ phải bị dày vò như vậy đến khi chết sao?
Ninh Vương phu nhân nắm chặt tay Lục Văn Tú, nhìn sắc mặt tái mét của hắn, tim nàng như bị tra tấn đến chảy máu, hai bên tóc mai sớm mọc ra mấy sợi tóc bạc...
…..
Trọng Cam Bình có thể nói là người lo lắng nhất trong việc này, hắn nghĩ mãi không thông, rõ ràng Bồ tát đã chỉ dẫn cho hắn, nhưng làm thế nào trong nháy mắt trong cháo lại có thuốc, phổ độ người khác?
Đến ngày thứ tư khi nghe tin, hắn đã vội vàng đi giành được ít nước cháo đút cho đứa con trai nhỏ đang bệnh nặng, nhưng một ít thuốc như vậy cũng không đủ đưa đứa con của hắn trở từ quỷ môn quan trở về.
Tận mắt thấy con vẫn suy yếu như cũ, chịu đựng bệnh tật dày vò, lòng hắn lo lắng không ngừng.
Nhưng vào lúc này, người qua đường C tìm đến cửa.…..
Lúc Túc Khê đăng nhập vào game, tên nhóc đang ở trong một đình nghỉ chân cách miếu Vĩnh An mấy chục dặm, chỗ đó cũng đã được mở cùng với lần mở bản đồ miếu Vĩnh An, nên nàng chuyển đến giao diện chỗ đó.
Bên trong đình, Trọng Cam Bình đang khóc lóc và cảm ơn tên nhóc, tên nhóc vẫn mặc áo choàng và đỡ hắn dậy.
Lần trước Túc Khê động vào bức tượng Quan Âm đã có tác dụng. Ánh mắt Trọng Cam Bình nhìn thiếu niên trước mặt, như nhìn thấy đệt tử mà Bồ Tát phái xuống để phổ độ chúng sinh.
Mà hắn có tài đức gì?
Hôm qua người qua đường C tìm đến cửa nói với hắn, vị thiếu niên thần y kia vì cảm tạ hắn có lòng tốt phát chẩn cứu các nạn dân ở miếu Vĩnh An, nên để lại gói thuốc cuối cùng cho hắn. Sau khi kinh ngạc qua đi, hắn vui mừng đến phát khóc, nhanh chóng sắc thuốc mà người qua đường C mang tới, đưa cho con trai uống mà không chút nghi ngờ.
Hắn và vợ hắn túc trực ở bên giường một đêm. Sáng hôm sau đã thấy đứa con hôn mê mấy ngày thức dậy, mở to đôi mắt đen láy gọi cả hai: “Phụ thân, mẫu thân, ta con đói quá.”
Trọng Cam Bình nước mắt giàn dụa ôm đứa con trai bé bỏng của mình và khóc!
Đây không phải ân đức mà ông trời ban tặng cho hắn sao?