Chương 72
Sau khi kích động xong hắn quay sang nói với người qua đường C, hi vọng có thể một lần gặp được vị thiếu niên thần y mà Bồ Tát phái đến để cảm ơn.
Vốn tưởng rằng vị thiếu niên thần bí kia sẽ không đồng ý gặp hắn, không ngờ hôm nay lại có thể gặp mặt ngay đình nghỉ chân.
Trọng Cam Bình vỗ ngực nói: “Ân nhân, ân tình ngươi đối với con trai ta suốt đời không quên. Nếu ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần nói với ta, Trọng Cam Bình ta thứ khác không có, nhưng buôn bán nhiều năm cũng có thể coi là một phú thương ở kinh thành, nếu như ngươi muốn một nửa gia tài của ta, ta cũng sẽ không chút do dự đưa cho ngươi.”
Sở dĩ Lục Hoán chọn Trọng Cam Bình, cũng là do hắn đã phát chẩn giúp nạn dân, hắn có thể nghĩ ra cách này để cầu phúc, hiển nhiên không phải người xấu, ngoài ra danh tiếng của hắn ở kinh thành cũng không tệ, tay trắng lập nghiệp, cần cù hào phóng. Chính mình đã giúp hắn, hắn nhất định sẽ báo đáp.
Lục Hoán nói:
“Nếu đã như vậy ta sẽ lấy một ít đồ.”
Trọng Cam Bình: “Chỉ cần ngươi nói!”
Lục Hoán nghĩ một lát, nói: “Hai năm mươi lượng bạc, một sân viện ngoài thành, một mảnh ruộng.”
Trọng Cam Bình ngạc nhiên hỏi: “Chỉ vậy thôi sao?”
So với tài sản của hắn mà nói, cái này chẳng qua cũng không đáng kể, hơn nữa thiếu niên này lại muốn sân viện ngoại thành, tại sao không phải là nội thành? Sân viện nội thành đáng giá nghìn vạn thậm chí còn nhiều hơn...Nhưng trong lòng hắn cảm thấy thiếu niên này thần bí, cũng vì sợ mạo phạm đến Bồ Tát nên cũng không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đồng ý: “Việc này có khó gì? Hôm nay ta sẽ chuẩn bị xong tất cả những thứ này!”
Màn hình của Túc Khê liên tục hiện lên đoạn hội thoại giữa tên nhóc và Trọng Cam Bình, nàng rất kích động và rộn ràng.
Trời ạ, hai năm mươi lượng bạc cộng với tiền thuốc do người qua đường C bán ra, cũng phải đến một trăm bảy mươi lượng bạc rồi?!
Cô và tên nhóc đã trở nên giàu có rồi!
Nhiệm vụ này lẽ ra phải hoàn thành trong mười ngày, nhưng tên nhóc đã xuất sắc hoàn thành trong năm ngày. Nhiệm vụ kết thúc kèm theo tiếng “leng keng” của đồng vàng rơi vào túi, giao diện hiện lên.
“Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ chính thứ tư! Nhận phần thưởng +500 đồng vàng, điểm thưởng +6! “
Cùng lúc đó, Túc Khê nhìn thấy ở góc trên bên phải hiện lên một khung có trạng thái.
Tài sản hiện có: Một trăm bảy mươi lượng bạc, một sân viện (ngoại thành), năm công ruộng, một số cây nông nghiệp, một số gà và trứng gà.
Nhân tài trong tay: người qua đường C.
Kết giao anh hùng: Trọng Cam Bình (phú thương thứ mười ở kinh thành).
Danh vọng: Đạt được danh xưng “thiếu niên thần y thần bí”.
Dựa theo lời nói của người qua đường C, sau này hắn sẽ hoàn toàn nghe theo sự sai bảo của tên nhóc?
Cũng ý là chấp nhận đi theo tên nhóc rồi?
Tên nhóc trong màn hình biểu cảm dường như mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch, khi nghe Trọng Cam Bình tặng số tài sản cho hắn, cũng không thấy bất kỳ sự dao động nào trong cảm xúc của hắn.
Nhưng người bên ngoài màn hình là Túc Khê, lại phấn khích đến mức lăn lộn trên giường suýt chạm vào cái chân bị thương!
Túc Khê có sở thích cất giữ đồ đạc vào kho. Nàng nhịn không được kiểm tra lại một lần tài sản mà tên nhóc sở hữu, ngay cả có 26 con gà và 492 quả trứng cũng đếm rõ ràng, đếm xong những thứ này nàng có cảm giác thật thỏa mãn khi từng bước một trở nên giàu có.
Đây chính là ý nghĩa của trò chơi.
Tận mắt nhìn tên nhóc bò lên từ vũng bùn, thoát khỏi tình trạng khó khăn, càng ngày càng tốt lên! Thế giới nhỏ ngày càng sung túc!
Đến khi tên nhóc và Trọng Cam Bình nói lời từ biệt, trở lại trên đường phố và tìm một tiền trang để gửi một trăm bảy mươi lượng bạc, Túc Khê phấn khích như có cảm giác tự mình kiếm tiền và mở một sổ tiết kiệm trong ngân hàng!
Bây giờ đã có hai mươi ba điểm, nàng yêu cầu hệ thống mở khóa thêm hai bản đồ mới.
Một là đường phố ở kinh thành, nàng đã sớm muốn nhìn sự náo nhiệt của kinh thành.
Vị trí khác Túc Khê vẫn chưa nghĩ ra, để tránh lãng phí cơ hội mở khóa, nàng tạm thời vẫn chưa mở.
Vì thế nàng nhìn tên nhóc bước vào tiền trang, đổi phần lớn số bạc thành ngân phiếu lưu lại, chỉ để lại một ít bạc lẻ để vào hầu bao.
Hắn bước ra ngoài, người qua đường C vẫn đi theo lưu luyến không rời.