Tôi Nuôi Lớn Một Chàng Hoàng Tử Bệnh Tật ( Dịch Full)

Chương 73 - Chương 73 - Chương 73

Chương 73 - Chương 73
Chương 73 - Chương 73

Chương 73

Tên nhóc vốn là người cô độc một mình, bây giờ có thêm một người gầy như que diêm ở phía sau, trông giống như chủ tớ hai người.

Túc Khê mừng thay cho hắn, nhưng nhìn thấy trên màn hình tên nhóc mặc áo choàng đen xoay lại, nói với người qua đường C một cách lạnh nhạt:

“Đừng đi theo ta nữa, ngươi đi đi.”

Túc Khê: “Trời ạ, quá vô tình!”

Người qua đường C sắp khóc tới quýt chút nữa thì quỳ xuống: “Ân nhân, ta không còn nơi nào để đi, xin hãy để ta đi theo người!”

Tên nhóc nhìn thấy hắn như vậy thì nhíu mày.

Suy nghĩ một lát rồi đưa cho hắn một ít bạc vụn, để hắn thay mình trông coi sân viện ngoài thành và mảnh ruộng kia.

Người qua đường C thoáng chốc như có chốn nương thân, lau nước mắt nước mũi thì cảm tạ nghìn lần, rồi lập tứ rời đi nhận nhiệm vụ trông coi thôn trang.

Lúc này tên nhóc ấn vành nón đi về.

Trên đường phố đã là hoàng hôn, mặt trời cuối cùng lặn dần xuống cuối bức tường đỏ ngói xanh, nhiều người đi qua đi lại, bóng dáng tên nhóc kéo dài dưới ánh chiều tà.

Bộ quần áo đen của hắn sắp hòa hợp với bóng tối.

Xung quanh rất huyên náo, bán đồ chơi bằng đường, bán giấy vẽ, bán điểm tâm nóng hổi, nhưng tên nhóc dường như không hòa nhập vào bầu không gian sôi động ấy.

Hắn dường như không có tâm tư nhìn thêm, mắt nhìn thẳng, sải bước biến mất ở cuối con phố dài.

Ban đầu Túc Khê nghĩ rằng từ nhỏ tên nhóc một mình lớn lên trong Phủ Ninh Vương, nếu bên cạnh có người làm bạn hắn sẽ rất vui mừng.

Nhưng tên nhóc dường như không cần người qua đường C hoặc người khác ở bên cạnh?

Nói cách khác, trong tim hắn, chỉ có mình mới khiến hắn mong chờ và lưu luyến.

Loại độc nhất vô nhị này khiến Túc Khê băn khoăn không biết nên vui mừng hay lo lắng.

Vui mừng là tên nhóc dễ thương ngày nào cũng ngóng mình vào mạng, lo lắng hắn cứ không có bạn bè thì phải làm sao.

Sau khi Lục Hoán từ tiền trang trở về Phủ Ninh Vương, dọc đường nhìn thấy đám hạ nhân vội vàng đưa ngự y chạy tới viện của Lục Văn Tú, không tìm được thiếu niên Thần y, thì chỉ có thể tìm ngự y đến xem trước.

Ngự y này đã đến đây vài lần, nhưng kê đơn thuốc luôn khiến Lục Văn Tú liên tục nôn mửa và sốt không ngừng.

Vốn hôm đó bên bờ suối, Lục Văn Tú được được cứu lên, đám hạ nhân đã lập tức vây quanh và lau nước trên người cho Lục Văn Tú, nếu cơ thể của hắn rắn chắc một chút, thường xuyên luyện võ một chút, thì được ngự y chữa trị lâu như đã sớm có chuyển biến tốt rồi.

Nhưng tiếc rằng Lục Văn Tú lại yếu ớt như một bao cỏ, ngoài mạnh trong yếu, ngày thường bước chân còn không vững, huống hồ sau khi rơi xuống nước còn bị nhiễm lạnh.

Lục Hoán cởi áo choàng đen xuống, mặc bộ quần áo ngày thường vẫn hay mặc, trời đã tối, đám hạ nhân vội vã lướt qua hắn mà không nhận thấy điều gì bất thường.

Dưới mái hiên, ngọn đèn hình con thỏ bị gió thổi lung lay, ánh nến sáng rực như chờ hắn trở về. Lục Hoán vẫn còn ở trong rừng trúc phía xa, nhìn thấy ánh đèn ấy, trong lòng dâng lên vài phần ấm áp.

Căn phòng trước đây rất tối, nhưng kể từ khi người đó tặng hắn chiếc đèn con thỏ này, mỗi ngày trước khi ra ngoài hắn sẽ cố tình vặn dài tim đèn và thắp sáng nó.

Như vậy buổi tối khi về nhà lại có thêm một chút cảm giác ấm áp.

Hắn về đến viện thì bước nhanh vào phòng, việc đầu tiên hiển nhiên là nhìn bức tượng gỗ trên bàn. Mấy ngày nay hắn điêu khắc một số đồ tặng cho người đó, mà người đó cũng không do dự nhận toàn bộ.

Tuy người đó vẫn không để lại lời nào, nhưng sự tương tác giữa hai người ít nhất cũng để Lục Hoán xác định — người đó sẽ không đột ngột biến mất.

Hôm nay cũng vậy, vật tối hôm qua hắn khắc đã được lấy đi.

Vì thế tối qua người đó cũng đến.

Dưới ánh nến chiếu rọi, Lục Hoán nhìn góc bàn đã không còn tượng gỗ đặt trên đó nữa, khuôn mặt sạch sẽ phủ một tầng ánh sáng ấm áp, đôi mắt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng vài phần.

Nhưng ngay sau đó nghĩ đến điều gì, ánh sáng vụn vặt trong mắt hắn chợt biến mất.

Hắn trầm mặc nhìn vào góc bàn

Hắn tuy rằng chắc chắn rằng người đó vẫn còn, nhưng đã mười một ngày trôi qua, hắn vẫn không thể tìm thấy thông tin về người đó.

Hắn vẫn không hiểu tại sao người đó lại xuất hiện bên cạnh hắn, tại sao lại ở bên hắn như vậy.

Hắn không biết người đó ở đâu, có sở thích gì, ngoại hình ra sao.

Càng không biết---- có khi nào bỗng một ngày người đó đột nhiên không xuất hiện nữa.

Nói chung... lòng người luôn là tham lam.

Bình Luận (0)
Comment