Chương 74
Lần đầu hắn phát hiện người đó đã lấy đi chiếc thắt lưng ngọc trai và cây trâm bạc mà hắn tặng, trong lòng hắn rất vui mừng khôn xiết, nhưng bây giờ hắn hi vọng không chỉ như vậy.
Hắn tặng quà, người ấy đáp lại nhiều hơn, nhưng không hề để lại lời nhắn nào.
Mà hắn lại tham lam muốn trao đổi nhiều hơn, cho dù đối phương vĩnh viễn sẽ không không xuất hiện mà chỉ trao đổi bằng giấy, thì như vậy cũng tốt…
Nếu cứ mãi như vậy, chẳng phải người đó có thể biến mất bất cứ lúc nào, xem như chưa từng ở đó, mà hắn cũng sẽ không bao giờ tìm thấy người đó sao?
Lục Hoán suy nghĩ thật sâu, trong mắt có vài phần ảm đạm, chỉ là hắn cẩn thận che dấu không bị nhận ra.
Mặt khác, bên ngoài màn hình, Túc Khê không để ý đến tên nhóc, bên ngoài trời đã tối đen, lúc này một bóng người lén lút từ ngoài sân tiến đến bên này, từ sau khi lão phu nhân ra lệnh không để người đến làm phiền hắn, thì không có hạ nhân nào dám tới quấy rầy. Bây giờ là chuyện gì đang xảy ra?
Túc Khê sợ Ninh Vương phu nhân lại gây chuyện, nên nhanh chóng chuyển giao diện ra ngoài xem thế nào.
Bóng đen đó là một người mặc quần áo thị vệ, khom lưng như mèo, men theo chân tường, lặng lẽ đi về phía chuồng gà.
Túc Khê phóng to màn hình, ở khoảng cách gần đã nhìn thấy bóng người lén lút đó, hóa ra là thị vệ C.
Tất nhiên Túc Khê không nhận ra khuôn mặt của người qua đường, huống chi người này còn bịt mặt, sở dĩ nàng nhận ra là vì trên đỉnh đầu người này viết ba chữ “Thị vệ C”.
Hắn muốn làm gì?
Chỉ thấy thị vệ C vội vàng nhảy vào chuồng gà, nhanh chóng nắm cổ con gà mái để nó không phát ra tiếng động, rồi định chuồn thật nhanh. Những con gà khác đều ở đây, hoàn toàn mất cảnh giác không kêu gì cả.
Trời, ăn trộm gà?
Sao lại như vậy?
Hai ngày nay Túc Khê bận theo dõi nhiệm vụ chính, suýt chút nữa quên mất nhiệm vụ phụ của thị vệ C và Đinh sư phụ, họ vẫn không biết người đã giúp họ chính là tên nhóc.
Nàng vừa định chọc vào mông một con gà để nó phát ra tiếng kêu, khiến cho tên nhóc cảnh giác thì đã thấy hắn bước ra khỏi viện.
Túc Khê cũng yên tâm, quả nhiên tên nhóc đã cảnh giác.
Tiếp đến chỉ thấy tên nhóc thuần thục, lúc thị vệ C còn chưa kịp leo ra khỏi tường đã nắm lấy mắt cá chân của hắn, ném hắn xuống. Thị vệ C bị ném xuống, đỉnh đầu xuất hiện hàng nghìn ngôi sao.
Lúc này đàn gà sải cánh bay lên, vừa kêu vừa chạy vào chuồng để núp.
Trong Phủ Ninh Vương, thị vệ C cũng được coi là người có võ công cao cường, vốn nghĩ ngay cả khi những con gà này náo loạn, hắn vẫn có thể trốn đi trước khi bị Tam thiếu gia phát hiện. Suy cho cùng phòng của Tam thiếu gia cách chuồng gà này một đoạn khá xa!
Nhưng không ngờ Tam thiếu gia lại nghe thấy động tĩnh khi hắn tới! Chỉ đợi cho hắn rời đi, mới ra tay bắt hắn?
Lục Hoán cúi người xuống, kéo vải đen trên mặt thị vệ C xuống, nhíu mày nói: “Là ngươi?”
Thị vệ C ăn trộm gà không thành, còn bị bắt ngay tại trận, không những xấu hổ mà còn rất sợ hãi.
Nếu là trước kia thì thôi, nhưng hiện tại lão phu nhân lại coi trọng Tam thiếu gia, nếu như Tam thiếu gia nói với lão phu nhân, thì hắn nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài!
Hắn vô cùng hoảng sợ, lập tức quỳ xuống nhận lỗi: “Tam thiếu gia, ta bị ma xui quỷ khiến nên mới lỡ dại, xin người tha cho ta!”
Sợ bên ngoài có tai vách mặt dừng, Lục Hoán kêu hắn đặt gà xuống, dẫn hắn vào nhà rồi mới xoay người lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại ăn trộm?”
Thị vệ C chỉ còn cách nói ra đầu đuôi sự việc: “Tam thiếu gia, ta thật sự không còn cách nào cả. Ngươi có biết vị thần y đang xôn xao ở kinh thành không? Lúc trước nghĩa phụ ta mắc bệnh nặng, thần y đặc biệt gửi thuốc đến bên đầu giường của nghĩa phụ!”
“Nghĩa phụ ta uống xong thuốc đã khỏi bệnh! Nếu không có vị thần y kia, e rằng lúc này nghĩa phụ đang nằm trong quan tài rồi, người nói xem, đại an đại đức lớn như thế, ta làm sao có thể không báo?”
“Chỉ là tất cả tiền dành dụm của nghĩa phụ và ta đã tiêu hết từ lâu vì bệnh nặng, nghĩa phụ bị quản gia đuổi đi. Thật không nghĩ ra cách nào để báo ân cho vị thần y kia, cho nên ta vừa ngu dốt bất tài đã nghĩ ra cách ăn trộm gà.”
Thị vệ C nức nở nói liên miên, nhưng chỉ cảm thấy sắc mặt Tam thiếu gia trên đỉnh đầu càng ngày càng xấu.
Lục Hoán đứng tại chỗ, tay nắm thành quyền, xương ngón tay mơ hồ có mấy phần dùng sức, không thấy rõ vẻ mặt tối tăm không nhìn rõ thần sắc sau ánh nến.
Hắn trầm mặc một lát chậm rãi hỏi: “Người đó cũng giúp ngươi à?”
Chẳng biết tại sao.
Trong lòng hắn có một nỗi phiền muộn khó tả... nếu người đó không phải vì đùa cợt mà chỉ vì ý tốt giúp đỡ mình, thì người đó cũng sẽ giúp đỡ người khác, đó là điều hiển nhiên, nhưng mà...