Chương 75
Đối với người đó mà nói, bất kể giúp hắn hay là giúp thị vệ C trước mắt này, cũng giống như giúp đỡ một con thú đi lạc, bố thì chút sự thương cảm. Thậm chí có thể trong mắt người đó, hắn không khác gì người thị vệ trước mặt.
Huống chi hắn đã nhận được sự ưu ái của người đó, nên không có lý do gì để yêu cầu người đó chỉ tốt với mình mình.
Nhưng lúc hắn biết được người đó cũng lặng lẽ đặt thuốc lên đầu giường thị vệ, nháy mắt trong lòng như bị một đám mây đen che khuất. Ngay cả hành động lặng lẽ để thuốc cũng tương tự, người đó có khi nào cũng chăm sóc cha của thị vệ C như thế!
Ý nghĩ này khiến tim hắn nhói đau.
Trong lòng hắn dâng trào cảm xúc mà hắn thậm chí không biết gọi là gì…
Dục vọng chiếm hữu?
Mấy chữ này đột nhiên lên trong đầu, mí mắt Lục Hoán nhảy lên.
Ngoài màn hình, Túc Khê đang chỉ trích thị vệ C, lần nào bán trứng tên nhóc cũng đưa cho hắn một ít bạc lẻ để hắn chăm sóc nghĩa phụ hắn. Hắn còn không biết ơn mà đi ăn cắp gà!
Chỉ thấy tên nhóc đang khoanh tay nghe thị vệ C nói với vẻ mặt thâm trầm, hiển nhiên hắn rất tức giận vì việc ăn cắp gà.
Đỉnh đầu chậm rãi toát ra bọt khí, trong bọt khí là đám mây đen âm trầm.
Túc Khê:…
Đây xem ra là rất tức giận rồi, hóa ra tên nhóc keo kiệt như vậy, một con gà cũng không thể thiếu.
“Đúng vậy, may mắn nhờ có thần y mà nghĩa phụ ta mới có thể bình phục!” Thị vệ C cũng không biết Tam thiếu gia đang nghĩ gì, còn tưởng rằng Tam thiếu gia tức giận vì mình ăn trộm gà.
Hắn cảm giác được ánh mắt trên đầu càng ngày càng lạnh, sống lưng bất chợt run lên, nhanh chóng nói: “Tam thiếu gia, xin người đừng nói cho mọi người biết chuyện này, sau này ta nhất định sẽ giúp người bán nhiều trứng hơn.”
Nhưng lại nghe Tam thiếu gia hỏi: “Người đã giúp ngươi đang ở đâu, nếu ngươi không có gà, dự tính báo đáp thế nào?”
Thị vệ C đáp: “Người muốn ta báo đáp thế nào ta sẽ báo đáp như vậy, làm trâu làm ngựa hay lấy thân báo đáp đều được.”
Thị vệ C vừa dứt lời, Túc Khê đã nhìn thấy tên nhóc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thị vệ C. Tuy trên mặt không chút biểu cảm, nhưng lồng ngực của hắn phập phồng, mây đen trên đỉnh đầu bỗng nhiên thoáng chốc biến thành ba đám.
Đồng loạt một loạt âm u nổi lên mưa gió kéo đến!
Túc Khê:...
“Được rồi, ngươi đi đi.” Tên nhóc sắc mặt lạnh như băng, rất nhanh nắm chặt nắm đấm, tựa hồ không muốn để ý tới thị vệ C nữa.
Vào lúc này thị vệ C mới chú ý đến tờ giấy trên bàn của Tam thiếu gia, trên đó có viết một số chữ, hắn lập tức trợn tròn hai mắt.
Đợi đã! Nét chữ của Tam thiếu gia giống hệt nét chữ ngày đó người kia để lại.
Thị vệ C đột nhiên nhận ra điều gì đó, chẳng lẽ hiện giờ hắn đang ăn trộm gà của ân nhân cứu mạng?
Trời ơi, hắn đang làm gì thế này?
Sắc mặt hắt lập tức đen như đất “bịch” một cái quỳ xuống, móc từ trong ngực ra tờ giấy trân quý.
Hắn run giọng nói: “Tam thiếu gia, ta sai rồi! Thì ra là người giúp đỡ ta và nghĩa phụ chính là người, thật không ngờ ta lại là kẻ vong ân phụ nghĩa!”
Hắn gần như muốn tự tát vào mắt mình.
Lục Hoán nhíu mày nhìn tờ giấy trong tay hắn.
Nét chữ trên giấy kia đúng là của hắn, nhưng trước đây hắn chưa viết qua và không có thời gian rảnh để đi đưa thuốc.
Nhưng…
Một lúc sau, Lục Hoán đột nhiên phản ứng lại.
Vì vậy, người đó đã đưa thuốc cho thị vệ C và nghĩa phụ của hắn, là vì muốn giúp bản thân hắn thu phục được nhân tâm của thị vệ C và Đinh sư phụ? Cho nên mới để lại thuốc và một mảnh giấy có nét chữ của mình?
Người đó làm việc gì cũng có mục đích, Đinh sư phụ quả thật am hiểu nông canh, chính hắn cũng nghe nói đã lâu, cho nên mới là vì cái này? Người đó làm vậy đều là vì hắn?
“……”
Giọng nói Lục Hoán bỗng nhiên ôn hòa hơn, cúi xuống nhìn thị vệ C nói:
“Đứng dậy đi, gà, ta cho ngươi.”
Thị vệ C:...???
Túc Khê ở ngoài màn hình chỉ thấy tâm trạng của tên nhóc thay đổi nhanh hơn cả lật sách.
Ba đám mây đen trên đầu đột nhiên biến mất, trên đầu lại xuất hiện một mặt trời nho nhỏ.
Mặt trời nhỏ bất động trên đỉnh đầu, như bóng đèn phát sáng, có chút nhảy nhót, có chút tự hào, còn có chút đắc ý.
Thị vệ C cẩn thận ngẩng đầu, chỉ cảm thấy Tam thiếu gia không tức giận như lúc nãy nữa, thậm chí không biết có phải là hắn nhìn lầm không, khóe miêng Tam thiếu gia đột nhiên hơi cong lên rồi rất nhanh lại trở về bình thường, có một loại biểu cảm tự hào và vui vẻ trong mắt hắn.
Thị vệ C không nhịn được hỏi: “Tam thiếu gia, người có gì vui sao?”
Túc Khê chỉ thấy tên nhóc bình tĩnh nói: “Không, ta không phải đang vui.”
Nhưng mà mặt trời trên đầu đột nhiên biến thành hai.
Thị vệ C:...
Túc Khê:...