Hôm qua Túc Khê quá buồn ngủ, suýt chút nữa đã quên trạch viện mới của tên nhóc, lúc này nàng kéo hình ảnh, nhìn khắp nơi một vòng, trong lòng hưng phấn như chính mình được mua nhà mới.
Tuy Trọng Cam Bình không phải là nhân vật lớn gì trong kinh thành, nhưng tốt xấu gì cũng được xếp vào hàng phú thương, đối với ân nhân cứu mạng đương nhiên không thể quá ích kỷ.
Cho nên trạch viên này tuy rằng ở ngoại thành, nhưng bố trí lại vô cùng tinh xảo, đình đài lầu các, hành lang quanh co, tường phấn bao quanh, sơn thạch tô điểm, tóm lại, so với viện của Lục Dụ An, trưởng tử trong phủ Ninh Vương còn càng nguy nga tráng lệ hơn!
Túc Khê kích động không thôi, lại đi đến nông trang bên ngoài Kinh Thành thuộc về tên nhóc nhìn một chút.
Mặc dù chỉ có năm mẫu đất, nhưng nó trông rất lớn, bởi vì nó ở trên sườn núi, không thể nhìn hết trong tầm mắt.
Tuyết bao phủ mặt đất, một lớp mềm mại, chờ đợi cho đến mùa xuân, chắc chắn sẽ là một vùng đất rất tốt.
Sau khi nhìn thấy toàn bộ nông trang, nàng trở về trong nhà và tiếp tục chờ cho đến khi bóng dáng tên nhóc xuất hiện.
Mà người qua đường C vẫn luôn trông chờ tên nhóc đến, nhìn thấy tên nhóc xuất hiện, vô cùng vui vẻ, chạy ra nghênh đón từ xa.
Tiếp theo, Túc Khê nhìn thấy giao diện không ngừng hiển thị diễn giải ——
“Người qua đường C ân cần pha một tách trà cho nhân vật chính.”
“Thị vệ C vội vàng đi dọn ghế, mua bảng hiệu, để cho nhân vật chính của hắn viết chữ cho trạch viện này.”
“Đinh sư phụ tuổi già, không làm được nhiều việc, nhưng tìm ra chổi bắt đầu quét dọn đình viện.”
Trước đây tên nhóc đều chỉ có một mình. Tuy là Tam thiếu gia của phủ Ninh Vương, nhưng bởi vì là thứ tử, còn bị Ninh Vương phu nhân cắt xén, tất cả mọi việc hắn đều phải tự thân làm, rất ít khi sai bảo hạ nhân làm cái gì.
Mà hiện tại, không chỉ trạch viện này, nông trang này, mà cả ba người này cũng coi như là tài sản của hắn.
Ai chơi game và chẳng hy vọng nhân vật của mình càng ngày càng tốt, bởi vậy Túc Khê nhìn thấy một màn này, hít mũi, hài lòng mà nghĩ bụng, mình cũng coi như là giúp tên nhóc bước lên bước đầu tiên.
Nhưng tất nhiên tên nhóc cũng không phải để ý những người này, hắn không để cho ba người kia tiếp tục làm những chuyện vô nghĩa, mà gọi ba người tới, dặn dò một ít chuyện quan trọng hơn.
Người nào cũng sẽ có thế mạnh và hữu dụng của mình. Ba người này tuy rằng đều xuất thân từ thảo dân, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ không có một kỹ năng nào.
Người qua đường C tính cách nhu nhược, nhưng cẩn thận tinh tế.
Lục Hoán hai ngày nay đã tháo dỡ và nghiên cứu chuồng chống lạnh mà người kia làm, dùng bút lông vẽ xuống, hắn đã vẽ ra một bản phác thảo vô cùng tỉ mỉ, giao cho người qua đường C, để cho hắn bắt tay vào làm theo mẫu, từ hôm nay trở đi, thử dùng gỗ xây dựng mấy lều chống lạnh mới cho nông trang.
Thị vệ C đầu óc đơn giản, nhưng làm việc chăm chỉ, giỏi làm việc vặt.
Lục Hoán bố trí tất cả công việc nặng nề cho hắn, đồng thời giao cho hắn một ít bạc, bảo hắn đi mua gỗ và dây thừng giá cả phải chăng. Bên cạnh đó, công việc canh giữ trạch viện và nông trang cũng được giao cho hắn.
Đinh sư phụ dù sao cũng đã lớn tuổi, không còn đủ sức khỏe, không làm được công việc nặng nề, nhưng có kinh nghiệm của riêng mình về nông nghiệp và những việc khác.
Vì thế Lục Hoán giao chức quản gia trạch viện cho hắn, để hắn rảnh rỗi thì đi chợ, thống kê biến động giá của từng loại cây trồng mấy năm qua, ghi lại trên giấy rồi giao cho mình.
Một bố trí công việc rất rõ ràng.
Túc Khê nhìn thấy những lời dặn dò của tên nhóc nói với mấy người không ngừng hiện ra trên giao diện, há to miệng, nhìn rất thích thú.
Người qua đường C không hiểu rõ quan điểm của thiếu niên, nếu muốn kiếm được ngân lượng, trực tiếp yêu cầu vị phú thương Trọng Cam Bình kia không phải được rồi sao? Tại sao cần phải bắt đầu kinh doanh kiếm sống từ một trạch viện và một nông trang.
Thế nhưng Túc Khê lại có thể hiểu được, muốn tự mình kiếm tiền, thì không thể cứ vin vào cái ơn cứu mạng mà vòi vĩnh mãi được.
Dù có muốn vòi vĩnh mãi cũng không thể được.
Mà chỉ khi tự mình trở nên giàu có, trở thành người giàu có nhất kinh thành, hay thậm chí là cả Yến quốc, giàu nứt đố đổ vách, mới là một chuyện có cảm giác thành tựu nhất!
Túc Khê lập tức rất kích động khi nghĩ đến một bước đó, trong lòng dâng lên quyết tâm!
…Tất nhiên, bây giờ mới vẫn chỉ là một sự khởi đầu.