Ba người nhanh chóng phân chia nhau ra bận rộn.
Thị vệ C bởi vì còn có chức thị vệ ở phủ Ninh Vương, cho nên một trước một sau đi theo Lục Hoán trở về phủ Ninh Vương.
Mà lúc này, trong viện Lục Văn Tú, vô cùng hỗn loạn, truyền ra tiếng khóc nức nở của các nha hoàn hạ nhân, Ninh Vương phu nhân ném vỡ chén trà.
Ngự y xách rương thuốc rời đi, liên tục lắc đầu, thoạt nhìn giống như... sắp chuẩn bị cho chuyện hậu sự rồi.
Ngự y thở dài đi ngang qua Lục Hoán.
Túc Khê nhìn thấy một màn này, vô cùng sảng khoái, ai bảo Lục Văn Tú này làm nhiều việc ác?
Đây là ác giả ác báo.
Nhưng mà, nàng lại cảm thấy, cứ như vậy để Lục Văn Tú chết, chẳng phải rất đáng tiếc sao? Còn chưa kịp tra tấn hắn một phen, để cho hắn cũng cảm thụ được cảm giác gánh một trăm thùng nước là cảm giác gì.
Nàng đang nghĩ như vậy, hệ thống bỗng nhiên nhảy ra một tin nhắn, nói: “Lục Văn Tú bây giờ còn chưa thể chết.”
Túc Khê hỏi: “Tại sao?”
Hệ thống: “Lục Văn Tú bây giờ mà chết, phủ Ninh Vương chắc chắn phải chuẩn bị hậu sự, ít nhất bảy ngày, nếu vậy, năm ngày sau nhân vật chính cũng không thể tham gia cuộc săn ở núi Thu Yên. Không thể hoàn thành nhiệm vụ chính thứ 3.”
Nói xong, lập tức nhảy ra nhiệm vụ phụ thứ ba: “Dùng danh nghĩa thần y, cứu sống Lục Văn Tú.”
Túc Khê hiểu rồi, nói cách khác, lần này, chắc chắn phải cứu sống Lục Văn Tú, nếu không sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Nàng đành phải làm thôi.
Nhưng mà hiện tại đối với tên nhóc mà nói, Lục Văn Tú đã không tính là uy hiếp gì nữa, coi như là phát thiện tâm, tiện tay giúp đỡ hắn vậy.
Thế nhưng, dường như tên nhóc không có ý muốn giúp đỡ —— chỉ thấy, gương mặt tên nhóc lạnh như băng, thờ ơ không cả thèm nhìn trạch viện bên kia của Lục Văn Tú, vẻ mặt vô cùng thờ ơ, l dừng cũng không dừng một chút, cứ thế rời đi.
Tuy tên nhóc có lý tưởng thái bình an ổn, nhưng đối xử với kẻ thù, thì vô tình đến tàn nhẫn!
Như vậy, mình phải làm sao để hắn đi cứu Lục Văn Tú?
Túc Khê có hơi khó khăn.
Lần trước nàng để lại lời nhắn cho thị vệ C và Đinh sư phụ, là phương pháp sắc thuốc và thuốc mua ở cửa hàng, hơn nữa còn dùng chữ viết của tên nhóc để viết lời nhắn.
—— Cho nên mới khiến bọn họ tin tưởng.
Nhưng ngoài việc đổi những thứ này ra, nàng hiện tại không có cách nào để viết ghi chép và giao tiếp với tên nhóc.
Hoặc là, giống như lần trước cứu Đinh sư phụ, trực tiếp để lại một gói thuốc?
Nhưng làm như vậy, Túc Khê lại cảm thấy không cam tâm tình nguyện, nàng không muốn cứu Lục Văn Tú tí nào.
Túc Khê suy nghĩ một chút, lại nghĩ ra được một cách.
……
Tối hôm đó, Túc Khê để lại một túi giấy trong phòng lục Văn Tú, nhưng bên trong túi giấy không có thuốc.
Ngoài ra, nàng còn đổi một bức chân dung của Ninh Vương phu nhân từ trong hệ thống, một bức tranh ba quỳ chín lạy, và một bức tranh rừng cây ngoài thành, cùng để lại trong phòng Lục Văn Tú.
Ngày hôm sau, toàn bộ phủ Ninh Vương như nổ tung!
Bên ngoài phòng Nhị thiếu gia đều có thị vệ canh gác, ngay cả một con ruồi cũng không vào được, làm sao lại có người có thể đi vào để lại đồ đạc?!
Không chỉ như thế, Ninh Vương phu nhân còn ở trong phòng Nhị thiếu gia chăm sóc suốt đêm, nhiều nhất cũng chỉ là nghỉ ngơi một lát mà thôi, thế mà tự nhiên lại có thêm hai bức tranh và một gói giấy thuốc?
Chẳng lẽ là vị thần y kia?
Hiện tại có rất nhiều bàn tán sôi nổi về vị thiếu niên thần y kia ở kinh thành, sắp truyền thành thần thoại luôn rồi, Ninh Vương phu nhân tất nhiên cũng lập tức nghĩ tới.
Nàng vô cùng vui mừng, còn tưởng rằng Lục Văn Tú đã được cứu rồi!
Tuy nhiên, tại sao gói thuốc này lại trống rỗng, và hai bức tranh này có ý nghĩa gì——?
Hai bức tranh này...
Những văn nhân trong phủ nàng mời tới đều không hẹn mà cùng đoán: “Cái này, mấy bức tranh này liên kết lại chỉ sợ là, để cho ngươi ba quỳ chín lạy, đi vào rừng lấy thuốc.”
Nói xong, những văn nhân kia cũng không dám nói nữa, ngậm miệng lại.