Chương 79
Mà Ninh Vương phu nhân sắc mặt trong phút chốc tái nhợt: “Ngươi nói xằng nói bậy cái gì?!”
“Ta đường đường là Ninh Vương phi, để ta ba quỳ chín lạy với một tên lang băm?!”
Thế nhưng, Lục Văn Tú trên giường không ngừng ho ra máu, ngự y hôm qua nói, nhiều nhất là chống đỡ được thêm một ngày nữa, có thể sẽ phải chuẩn bị hậu sự, còn khuyên nàng chuẩn bị càng sớm càng tốt.
Ninh Vương phu nhân nghĩ tới đây, sắc mặt từ xanh chuyển trắng, nắm chặt bàn tay.
……
Mà Lục Hoán sáng sớm đã tới đây, cũng nghe nói chuyện này.
Người đó làm như vậy - là muốn xả giận cho hắn sao?
Để đường đường là Ninh Vương phu nhân thân thể vạn kim ba quỳ chín lạy, quả thật là có thể làm Ninh vương phu nhân vô cùng nhục nhã, làm cho nàng trở thành trò cười của kinh thành.
Tuy Lục Hoán biết một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi phủ Ninh Vương này, cũng biết mình sẽ giẫm lên người đã từng khinh thường hắn dưới chân.
Nhưng lúc này, tất cả những gì hắn nghĩ đến là giành được chỗ đứng vững chắc tại kinh thành càng sớm càng tốt, trở nên mạnh mẽ hơn một chút, rồi lại mạnh mẽ hơn một chút, đến lúc đó lại đến tính sổ, tạm thời hắn không có tâm tư so đo với những người ở phủ Ninh Vương.
Và người đó dường như tức giận hơn, ghét những người này hơn.
Không biết vì sao, trong lòng Lục Hoán giống như bị cái gì không nhẹ không nặng đụng phải một chút.
……Những năm gần đây, cho tới bây giờ không ai vì tình cảnh của hắn mà bênh vực cho hắn, hắn cũng đã sớm quen cắn răng chịu đựng một mình, cũng đã tập mãi thành quen với cô đơn và lạnh lẽo.
Hắn chưa bao giờ tưởng tượng một ngày nào đó, có người vì hắn mà dùng thủ đoạn trả thù Ninh Vương phu nhân.
Càng không nghĩ tới, có người sẽ kiên định đứng về phía hắn.
Tuy rằng trả thù như vậy, thủ đoạn có chút ngây thơ, giống như trẻ con làm khó dễ, nhưng ——
Nhưng trong lòng hắn vẫn không cách nào kiềm chế được, chảy qua một tia ấm áp, sự ấm áp này chảy qua lông mày lạnh như băng của hắn, làm cho khóe mắt lạnh lùng như tuyết trắng trên núi xa xôi, lại có thêm vài phần ấm áp hơn.
Lục Hoán đi tới trước bàn, nghĩ đến một phương pháp giao tiếp với người kia.
Hắn nhẹ nhàng mím môi, tâm trạng cực tốt, hạ bút xuống trang giấy.
……
Túc Khê đang chờ hắn nhắn tin.
Lập tức nhìn thấy, tên nhóc hôm nay đã viết là:
“Ngươi muốn ta cứu Lục Văn Tú, phải không? Nếu câu trả lời là đúng, ngươi hãy đặt bút lông ở bên trái của giấy, nếu ngươi trả lời không, ngươi hãy đặt ở bên phải.”
Túc Khê nhìn tới choáng váng, ôi trời, gian xảo quá! Tại sao nàng không nghĩ ra cách giao tiếp này nhỉ?
Mặc dù không thể trả lời bằng cách viết ra chữ, nhưng cũng có thể làm như vậy mà!
Trong trò chơi, hiện tại tên nhóc mới chỉ mười bốn tuổi, tại sao lại thông minh như vậy?
Nàng ngẩng đầu lên và nhìn vào tên nhóc.
Chỉ thấy tên nhóc nhỏ bé, mềm mại đáng yêu, mặc trung y đứng ở trước bàn, lông mày đen như mực nhướng lên, khóe miệng tựa như cong lên.
Bọt khí màu trắng trên đỉnh đầu cũng xuất hiện hai từ: ngây thơ.
Túc Khê:……???
Chờ đã, thằng nhóc con, ngươi đang nói về ai vậy?
Ninh Vương phu nhân cũng là người có xuất thân danh môn.
Phụ thân của nàng là một trong Thái phó của Thái Học Viện, mấy vị huynh trưởng của nàng cũng lần lượt nhận chức trong triều đình, tuy bây giờ phủ Ninh Vương sa sút, nhưng Ninh Vương phu nhân vẫn luôn sống trong nhung lụa, ăn mặc sung sướng.
Có thể nói, chưa bao giờ nàng bị sỉ nhục như vậy kể từ khi nàng được sinh ra!
Nhưng hiện tại, người được gọi là thần y kia lại muốn nàng ba quỳ chí lạy đi lấy thuốc? Đây không phải là cố ý làm nhục nàng thì là gì?! Càng đừng nói, trên phố nghe đồn thần y mới chỉ là một thiếu niên, để cho nàng đi dập đầu với một tên nhóc chỉ bằng tuổi của con trai mình? Thật lố bịch!
Còn nữa, vì sao những tiện dân ở Miếu Vĩnh An đều có thể ăn cháo trắng, một số quan lại quyền quý ở kinh thành cũng có thể mua một gói thuốc với giá chỉ vài lượng bạc, đến lượt mình, lại bị làm khó dễ như vậy?
Chẳng lẽ, thiếu niên thần y đó là kẻ thù của phủ Ninh Vương? Hoặc có một mối quan hệ qua lại với kẻ thù của nàng?
Sẽ là ai đây? Nhưng mà, Ninh Vương phu nhân tạm thời không đoán được là ai ——