Chương 83
Túc Khê không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.
Trong lòng nàng, loại tình tiết nhân vật trong game đột nhiên nhận ra rằng mình chỉ là nhân vật trong game này, đưa vào một bộ phim trong nước có thể là kiểu tình yêu của người máy thông minh, hoặc ở Mỹ thì có thể giống mấy bộ phim bom tấn về ngày tận thế!
Tất nhiên, có thể chỉ là vì cách lập trình trò chơi khá thông minh, tạo cho tên nhóc một tư duy gần như hoàn toàn giống y như người thật. Khi chơi game đến cấp độ này, nhân vật chính sẽ hỏi ra vấn đề này mà thôi.
Hơn nữa, suy đoán này của tên nhóc rất hợp lí, dù sao thì nàng trước giờ vẫn luôn rất tích cực giao tiếp với hắn, nhưng chưa bao giờ để lại một lời nhắn nào.
Đối với câu hỏi này, nếu như nàng trả lời là “không”, sợ rằng tên nhóc sẽ rất buồn – Nếu không phải vì lý do nào đó mới không thể để lại lời nhắn, vậy tại sao đã lâu như vậy rồi nàng từ trước tới giờ chưa từng nói chuyện cùng hắn?
Sau khi suy nghĩ một lúc, Túc Khê lật đổ sách vở trên bàn, ý muốn nói - “Đúng vậy.”
Sau khi trả lời xong, tên nhóc tạm thời vẫn chưa quay lại, Túc Khê offline.
Trước đây hệ thống nói cho nàng biết, mỗi lần tích lũy thêm mười điểm, nàng có thể đổi cá chép một lần. Lần đầu tiên nàng trúng xổ số ba triệu tệ, mà lần thứ hai nhà máy nhỏ của cha mẹ nàng cuối cùng đã khởi tử hồi sinh, Túc Khê cảm thấy là cá chép đã có tác dụng.
Bây giờ điểm số là 25, rất nhanh thôi sẽ đủ 30, lại có thể đổi một con cá chép, không biết sẽ còn có may mắn gì đây.
Nghĩ đến đây, trong lòng Túc Khê có chút phấn khích, điện thoại nàng bỗng nhiên vang lên, là cha nàng gọi đến.
Trước đó ông bà Túc vẫn đang đi xem nhà, mấy hôm nay đã sàng lọc được vài căn rồi, giờ xem ra là đã đưa ra quyết định cuối cùng rồi, trong điện thoại dặn dò Túc Khê ở nhà chuẩn bị nạng, đợi bọn họ quay về, đón nàng cùng nhau đi xem nhà. Đúng lúc, thứ hai tuần sau Túc Khê sẽ đi học lại, nhân lúc trước khi đi học xem một chút.
Trong điện thoại, ông Túc không giấu nổi sự kích động, không ngừng nói căn nhà mới tuyệt vời cỡ nào, chỉ tiếc là phải sang năm mới mới có thể bàn giao nhà, vẫn còn một khoảng thời gian nữa, không thể lập tức dọn vào ở.
Túc Khê nghe xong tim đập như đánh trống, hận không thể bay qua đó xem nhà mới.
Đến chiều, Túc Khê được cha mẹ dẫn đi xem nhà, trước đây một nhà ba người sống trong căn hộ với hai phòng ngủ, cũng không quá nhỏ, nhưng cách trường của Túc Khê rất xa, mà lại không cách âm lắm.
Mà nhà mới là một ăn hộ với ba phòng riêng và hai sảnh, phòng ngủ chính có một phòng thay đồ lớn của cha mẹ, còn Túc Khê một mình được sử dụng căn phòng thứ hai và một phòng học riêng, dù sao cũng sắp học lớp mười hai rồi, ông bà Túc cũng hy vọng Túc Khê có thể chuyên tâm học tập.
Túc Khê nhìn đủ loại thiết bị bài trí tinh xảo ở phòng mẫu, gương mặt hạnh phúc đến rơi nước mắt – Cho nên, nàng nhất định phải đối xử càng tốt với tên nhóc! Sau này không thể keo kiệt như vậy nữa, chỗ nào cần dùng vàng sẽ ra sức sử dụng!
Buổi tối lúc nàng đăng nhập lại vào trò chơi, mặc dù không cùng tên nhóc đến nhà của Trọng Cam Bình, cũng không tận mắt nhìn thấy cuộc trò chuyện của tên nhóc và Hộ bộ thượng thư.
Nhưng hệ thống hiện ra một số thông tin, kể lại cho nàng những điểm chính.
“Hiện nay trong thành đang có gió lạnh, rất nhiều người bị bệnh, vẫn chưa phải là tác động lớn nhất của đợt sương giá kéo dài này.”
“Ngoại trừ kinh thành, mùa đông năm nay trên toàn bộ Yến quốc đều rất khắc nghiệt, vô số bách tính bị chết đói, bởi vì sản lượng lương thực giảm bớt, đành phải đi gặm vỏ cây. Phía bắc kinh thành có một nơi đến cả vỏ cây cũng sắp bị gặm sạch sẽ. Vì vậy bây giờ triều đình lo lắng không phải là bệnh dịch, mà là không đủ lương thực do thảm họa sương giá gây ra.”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, không giải quyết được vấn đề thảm họa sương giá mùa đông hàng năm, chỉ sợ dân số của Yến quốc sẽ càng ngày càng yếu, các nước láng giềng nhìn chằm chằm như hổ đói, không sớm thì muộn cũng sẽ mang binh xâm lấn.”
“Vì vậy, có cách nào có thể gia tăng sản lượng sản phẩm cây nông nghiệp, để bách tính ấm no không?”
Trong kinh thành lan truyền tin đồn vị thần y trẻ tuổi này vô cùng kỳ diệu, rất nhiều bệnh tật mà ngự y cũng không có cách nào giải quyết, nhưng hắn lại có thể giải quyết dễ như trở bàn tay, do đó, trong mắt của Hộ bộ thượng thư, thiếu niên này tuổi còn trẻ mà đã có thể có bản lĩnh như thế, nhất định là đệ tử của một cao nhân nào đó! Vì vậy trong cuộc trò chuyện, đương nhiên sẽ nói một vài chủ đề lo nước thương dân!
Mặc dù vị Hộ bộ thượng thư này bụng phệ, dựa vào con gái lớn làm quý phi và Ngũ hoàng tử, trong kinh thành này cũng khá là nghênh ngang, nhưng thực tế lại là một người trung thành yêu nước, là một vị quan vì lê dân bách tính. Ninh Vương ham mê lạc thú, sống buông thả không thể so với hắn được.
Huống chi, ở thời điểm nói chuyện, Ngũ hoàng tử cũng ở hậu trường.