Chương 96
Lúc trước nông trang mua các loại gỗ, thuê hạ nhân, tốn khoảng hai mươi lượng bạc, nhưng bây giờ lại có thu nhập, số dư lập tức nhiều thêm, biến thành 250 lượng! Túc Khê mở mắt ra nhìn thấy tiền, rất vui vẻ, chờ mong lão phu nhân còn ban thưởng thêm cho tên nhóc gì nữa không.
Nhưng sau khi lão phu nhân đắp thuốc, có chút mệt mỏi, trước khi ngủ có nói với tên nhóc, bảo hắn hôm khác lại tới.
Lúc này thái độ của lão phu nhân đối với tên nhóc, dùng mắt thường cũng có thể thấy được đã tử tế hơn nhiều, quả thực có vài phần yêu thương của người bà đối với cháu trai.
Nhưng tên nhóc cũng không để ý, quay người bỏ đi.
Túc Khê: …… Tên nhóc thật lạnh lùng.
Khi Mai An Uyển bên này vui mừng, viện của Lục Dụ An lại là gà bay chó chạy.
Ngự y nửa đêm được mời tới, hắn được chuẩn đoán, chân phải bị gãy, tuy rằ không đến mức sẽ bị tật, chỉ cần nghỉ dưỡng vài tháng là được, nhưng buổi săn ở núi Thu Yên lần này hoàn toàn không thể tham gia được.
Cả hai đứa con trai của Ninh Vương phu nhân đều nằm trên giường bệnh, nàng quả thực hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đợi sau khi ngự y rời đi, nàng trở tay tát một cái vào mặt của ma ma bên cạnh, lạnh lùng nói: “Ngươi làm việc như thế à, rõ ràng để bảp ngươi xuống tay với con ngựa của đứa thử tử kia, vì sao người bị thương ngã ngựa lại biến thành con ta?!”
Ma ma B vội quỳ xuống, khóc thê thảm nói: “Ta, ta cũng không biết, nghe nói lúc ấy là Đại thiếu gia bảo thị vệ của mình cưỡi ngựa của Tam thiếu gia, nhưng ngựa của hắn làm sao lại….”
Ninh Vuơng phu nhân nói: “Hôm đó Lục Hoán có từng đi qua chuồng ngựa không?”
“Không, tuyệt đối không!” Ma ma B nói: “Chúng ta có người canh giữ.”
Nhưng nếu Lục Hoán không vào chuồng ngựa, như vậy sao ngựa của Lục Dụ An lại xảy ra vấn đề? Tại sao chỉ bỏ thuốc trong thức ăn cho ngựa của hắn, nhưng ngựa của Lục Dụ An lại cũng ăn phải, dẫn đến một tai họa như vậy? Chẳng lẽ, trong phủ Ninh Vương còn có người giúp đỡ tên thứ tử đó?!
Ninh vương phu nhân vô cùng lo lắng, nói với hạ nhân: “Mau, gọi tất cả những người hôm nay đi qua chuồng ngựa tới đây cho ta, đánh chết hết tất cả cho ta!”
Người giúp đỡ Lục Hoán, nhất định có trong số những người này!
......
Trong phủ Ninh Vuơng liên tiếp xảy ra chuyện, làm Ninh Vương phu nhân cùng hai huynh đệ Lục Dụ An và Lục Văn Tú chịu thiệt thòi đủ đường. Hai huynh đệ này đều nằm trên giường bệnh, đau đớn kêu to, cho dù muốn đi đi săn ở núi Thu Yên, cũng không đi được. Ninh Vương phủ chỉ còn lại một mình Lục Hoán có thể đi.
Mà Ninh Vương phu nhân bên này muốn xuống tay với Lục Hoán, cũng khó khăn hơn nhiều, bởi vì sau khi lão phu nhân trải qua việc này, lại càng thêm coi trọng Lục Hoán.
Nàng dường như đã nhìn thấu sự thật là hai người Lục Dụ An và Lục Văn Tú đều vô dụng, bắt đầu chú ý tới đứa thứ tôn này.
Tuy thân phận Lục Hoán là thứ tử, nhưng ở Yến quốc, cũng không phải hoàn toàn không có chuyện thứ tử kế thừa gia nghiệp. Nếu là các đích tử quá mức bất tài, thay vì để cho gia nghiệp tiêu tan trong tay người bất tài, cũng không bằng giao cho một người có năng lực——
Ngoài ra, cho dù hiện tại không thể xác định được người kế thừa phủ Ninh Vương, nhưng thứ tôn này của nàng cũng là một nhân tài hiếm có, tốn một ít công sức để nuôi dưỡng thì cũng đâu có sao?
Sau khi lão phu nhân âm thầm có tính toán khác, sáng sớm ngày đi săn ở núi Thu Yên, tự mình lựa chọn bốn thị vệ có thân thủ tốt đã đi theo mình nhiều năm, bốn hạ nhân, để cho ma ma thân cận của mình đưa đến cho Lục Hoán.
Thái độ của ma ma đối với hắn dịu dàng hơn nhiều, nhẹ giọng nói: “Tam thiếu gia, những người này sẽ đi theo người, người chính là chủ tử của họ. Lão phu nhân nói, nếu người muốn đổi sang viện khác sạch hơn tốt hơn, chờ buổi săn ở núi Thu Yên trở về, sẽ phái người đổi cho người.”
Ngoài ra, còn đưa tới một ít cung tiễn tốt, quần áo sang trọng, dù sao hôm nay Lục Hoán sẽ cùng nhau săn bắn cùng các thế tử, đại diện cho mặt mũi của phủ Ninh Vương, không thể khiến người ta cảm thấy khó coi.
Thái độ của hạ nhân toàn bộ phủ Ninh Vương, tự nhiên là do lão phu nhân thay đổi nên cũng thay đổi theo, bọn họ vừa làm việc vừa rỉ tai thì thầm, mắt thấy hiện tại lão phu nhân càng ngày càng voi trọng Tam thiếu gia, vài người trong số bọn họ không khỏi rùng mình một cái——
Làm sao bây giờ, trong đó có vài người đã từng gây khó dễ Tam thiếu gia.