Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

Chương 1102

Người này rốt cuộc quan trọng đến mức nào?
Tiếc là trên Thái Bình Dương mênh mông, độ khó cứu hộ một người chẳng
khác nào lên trời, nhiều ngày sau, vẫn không có kết quả.
Nhân viên chính phủ Hoa Quốc im lặng, đưa ra thông báo, tuyên bố streamer
nổi tiếng trong khi thực hiện nhiệm vụ do nhà nước giao phó, không may rơi
xuống biển, sống c.h.ế.t chưa rõ.
Họ còn phát hành thông báo treo thưởng, nếu cung cấp manh mối hữu ích, sẽ
được thưởng một khoản tiền lớn.
Nhưng ai cũng biết, rơi xuống biển, đó là cái c.h.ế.t không thể sống sót, phần
thưởng này không ai có thể nhận được.
Tin tức vừa ra, cả mạng bùng nổ.
Một người lợi hại như đại sư, sao lại c.h.ế.t được?
Cách đây không lâu, cô ấy còn đang livestream cho họ xem!
Người có tiền thì bỏ tiền, người không có tiền thì bỏ công sức. Người giàu tự bỏ
tiền thành lập đội cứu hộ, đến rãnh Mariana. Còn có vô số cư dân mạng tự
nguyện đăng ký, tham gia công tác cứu hộ.
Tất cả mọi người đều đang tìm kiếm tia hy vọng mong manh đó.
Trong đó không thiếu bóng dáng của những người từng hữu duyên với An Như
Cố.
Cô đã giúp đỡ họ, bây giờ đến lượt họ báo đáp.
Dưới ánh đèn tàu, Thái Bình Dương sáng như ban ngày.
Vị trí mà tàu cứu hộ có thể cứu hộ quá nông, đối với thần tiên thì lại khác.
Vùng đất bằng phẳng dưới đáy biển Thái Bình Dương
Nhân sâm bé con cầm dạ minh châu, tò mò nhìn xung quanh: "Tối quá, đây là
nơi chị gái đi công tác sao? Hoàn toàn không nhìn thấy gì, chị gái rơi xuống đây
có sợ không nhỉ?"
Tiểu cương thi mặt mày âm trầm: "Đừng nói nữa, mau tìm đi."
Nhân sâm bé con ngây thơ, tự hỏi tự trả lời: "Chị gái lợi hại như vậy, chắc chắn
sẽ không sợ bóng tối, là em nghĩ nhiều rồi. Chị vội vàng làm gì, chị gái mấy
ngày nữa sẽ về mà."
Tiểu cương thi hiểu biết nhiều hơn cậu bé một chút, tức giận nói: "Đây không
giống nhau, sư phụ của chị gái nói, haiz, em không hiểu đâu. Chị nói với em cái
này làm gì?"
Cô bé cầm dạ minh châu, lại bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Nhân sâm bé con gãi đầu, tò mò đi về phía sư phụ ngồi ở góc.
Trong làn khói, hư ảnh của Tư Mệnh Tinh Quân mặt mày u sầu, thầm niệm:
"Ngày đó, ở đạo quán con bé nói với ta, muốn tìm cho ta một thân xác mới
thích hợp, thì ra thân xác này là của chính nó."
Nhân sâm bé con hỏi ông, ông cũng không trả lời, chỉ lặp lại những lời này, như
cái máy đọc lại.
Cậu bé thở dài như ông cụ non, vỗ vỗ mông, đi tìm Long Thần đại nhân.
Viên dạ minh châu trong tay cậu bé vẫn là ngài ấy đưa cho.
Đối với việc tìm được Long Thần đại nhân, trong lòng cậu bé không ôm hy
vọng gì. Bởi vì những ngày này, ngài ấy chạy khắp nơi, đưa bọn họ đến Thái
Bình Dương rồi nhét một đống dạ minh châu và tránh thủy châu vào tay bọn họ
rồi không quan tâm nữa, quả thực là thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Khe nứt sâu dưới đáy biển.
Khí trắng đen bốc lên từ bên dưới, tràn ngập hơi thở bất tường nồng nặc. Đây
chính là lối đi dẫn đến Hỗn Độn, khe nứt Hỗn Độn.
"Tìm khắp ngũ hồ tứ hải, cũng không có hơi thở, là nơi cuối cùng có thể rồi."
Lúc Kế Tinh mới nghe tin, anh căn bản không tin, cứ nghĩ là tin giả.
Sao có thể chứ? Cô ấy mạng lớn như vậy, sao lại c.h.ế.t được?
Cho đến khi sau đó vô số người nói cho anh biết sự thật, anh mới dám tin
chuyện này là thật.
Những thủy thần và yêu quái đó đều bị anh phái đi tìm tung tích của cô.
Mấy ngày nay anh căn bản không hề chợp mắt, đuôi mắt đỏ hoe, có chút quyến
rũ: "Nếu như bên dưới này cũng không có…"
Cho dù An Như Cố thật sự rơi vào khe nứt Hỗn Độn, thì sao chứ?
Không ai có thể sống sót trong khe nứt Hỗn Độn, ngay cả thần cũng không
được, huống huống là một người bị thương nặng.
Trước mắt anh hiện lên màn sương, tâm can bị rung động, nói với không khí:
"Đừng trốn nữa, mau trở về đi, bọn họ đều rất lo lắng cho em, em nỡ bỏ bọn họ
sao?"
"Tôi mới không muốn trông con cho em đâu, em mau trở về quản tốt con của
em đi."
"Em có tin hay không tôi sẽ lấy hết tiền của em đi ăn, ăn cho em thành kẻ nghèo
rớt mồng tơi! Hơn nữa em nghĩ nhiều rồi, tôi đường đường là Long Thần đại
nhân sao lại béo lên được. Em có c.h.ế.t đói, bổn đại nhân cũng sẽ không béo
c.h.ế.t đâu."
Nói rồi, giọng anh càng ngày càng nhỏ, nhỏ như tiếng muỗi kêu, có chút ý cầu
xin: "Chết thì c.h.ế.t rồi, cũng phải để lại lông chứ. Tôi còn muốn thử xem cảm
giác ngủ trong tổ chim là như thế nào."
Những lời này nếu như đặt vào ngày thường, anh tuyệt đối sẽ không nói ra. Bây
giờ đau lòng, lại có chút không kiêng nể gì.
Một lúc lâu sau, trong không khí cũng không có phản ứng.
Anh như đã hạ quyết tâm đến bên khe nứt Hỗn Độn. Anh chỉ nghe nói về sự
đáng sợ của thế giới Hỗn Độn trong truyền thuyết, nơi đó không có bất kỳ sinh
khí nào, đi vào đó xác suất sống sót bằng không.

Bình Luận (0)
Comment