Anh biến thành hình rồng, bạch long vẫy vùng thân thể, nhanh chóng chui vào
khe nứt.
Anh cũng giống như con người trên bờ, biết rõ không thể làm mà vẫn làm, chỉ
là muốn tìm kiếm tia hy vọng mong manh không thể nào đó mà thôi.
Nhưng lúc này, phía sau lại truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Không có
lông nữa, một cọng cũng không có, tôi đã không còn Thần cách nữa rồi."
Bạch long xoạt một cái quay đầu lại, chỉ thấy không biết từ lúc nào bên cạnh
khe nứt, đang đứng một người vô cùng quen thuộc.
Bất chợt quay đầu, người đó lại đang ở nơi đèn đuốc sáng trưng.
Nhớ nhung, đau lòng, tức giận… đủ loại cảm xúc cuối cùng cũng tiêu tan, chỉ
còn lại niềm vui sướng nồng nàn.
Anh vừa bơi vừa gọi: "Lông gì đó không quan trọng, người trở về là được rồi.
Người ta đều nói em c.h.ế.t rồi, tôi biết em chưa chết!"
Anh đến gần mới phát hiện An Như Cố trước mặt toàn thân tràn ngập hơi thở
kỳ lạ, rất giống con người, nhưng lại không giống con người, cũng không phải
thần linh.
Anh bỗng chốc có chút do dự, dừng bước, nhìn trái nhìn phải: "Em sao vậy?
Hơi thở sao lại biến thành như bây giờ rồi?"
An Như Cố cũng không ngờ mình lại có cơ duyên như vậy, mỉm cười nói: "Nếu
tôi nói với anh, thật ra tôi đã trở thành Thiên Ma Ngoại Vực thì sao?"
Kế Tinh nghe cô nói câu này, liền cảm thấy vẫn là cái giọng điệu đó, lập tức thả
lỏng, bơi đến trước mặt cô.
Anh mới không quan tâm cô là người hay thần hay là Thiên Ma Ngoại Vực, dù
sao cũng là cô là được rồi.
"Vậy loài người chắc sẽ rất sợ em, công ty cũng đóng cửa đi, chúng ta tìm một
nơi trốn đi."
"Nơi Hỗn Độn có thể ở được không? Hay là tôi dẫn người của công ty đến nơi
Hỗn Độn, chúng ta làm xây dựng cơ bản, rồi phát triển công ty lên."
An Như Cố: "Anh nỡ bỏ nơi đang sống sao?"
"Sao lại không nỡ? Tôi lớn đến chừng này còn chưa từng đến Hỗn Độn, cứ coi
như đi du lịch đi."
"Anh nỡ bỏ những món ngon đó sao?"
"... Đến nơi Hỗn Độn rồi lại bảo người ta làm thôi."
An Như Cố nhìn anh đầy ẩn ý một lúc lâu, thấy anh đang nghiêm túc tính toán
tương lai, mỉm cười nói: "Lừa anh đấy. Bây giờ tôi siêu thoát tam giới, không ở
trong ngũ hành."
Sau khi bị tước đoạt thần lực và thần cách, đáng lẽ cô phải chết. Nhưng do cơ
duyên trùng hợp, rơi vào khe nứt Hỗn Độn.
Hỗn Độn là sự tồn tại cao cấp hơn phương trời đất này, không có linh khí và
không khí, con người và thần linh đều không thể sống sót. Mà cô là người sắp
chết, vốn thuộc về Hỗn Độn, ngoài ý muốn lại có thể khống chế Hỗn Độn chi
khí.
Cô dùng Hỗn Độn chi khí bắt đầu tu luyện, triệt để phong ấn Thiên Ma Ngoại
Vực, trở thành chủ nhân của nơi Hỗn Độn.
Còn lý do tại sao không g.i.ế.c c.h.ế.t Thiên Ma Ngoại Vực, là bởi vì nó là dục
vọng của loài người. Loài người một ngày còn có dục vọng, nó sẽ không biến
mất. Đương nhiên, chỉ cần có cô ở đó một ngày, nó sẽ vĩnh viễn không thể xuất
hiện.
Bây giờ cô không ở trong tam giới, cũng không ở trong ngũ hành.
Cô đã ở đó rất lâu, khoảng chừng hàng vạn năm. Nhưng Hỗn Độn vô cùng lớn,
Hỗn Độn không tính năm, nhân gian bất quá cũng chỉ trôi qua vài ngày.
Cô là sự tồn tại cao cấp hơn cả Thiên Đạo phương này và Thiên Ma Ngoại Vực,
Thiên Đạo cũng không thể làm gì được cô.
Chỉ cần cô động một cái tâm niệm, cô có thể nuốt chửng phương trời đất này,
xóa bỏ Thiên Đạo từng coi cô là quân cờ, để thế giới này quy về Hỗn Độn.
Đương nhiên, cô không có ý nghĩ như vậy. Nơi Hỗn Độn sinh cơ đoạn tuyệt, cô
không muốn quay lại đó nữa.
Hơn nữa đi đến vị trí ngày hôm nay, cô cũng đã hiểu. Thiên Đạo bất quá cũng
chỉ là một cỗ máy vận hành nghiêm mật, đối với nó bất kỳ ai cũng như nhau.
Cô cũng không biết mình dựa vào nghị lực gì mà sống sót ở nơi không có ánh
sáng đó, có lẽ, là những người thân này.
Kế Tinh, sư phụ, Tô Uyển, Thương Nguyệt, Nhân sâm bé con, nhân viên công
ty…
Kế Tinh nào biết con người trước mặt đã trở thành chủ nhân của thế giới, bắt
đầu tính toán chi li: "Vậy cũng tốt, công ty di dời rất phiền phức, lại tốn tiền. Có
số tiền này chúng ta có thể ăn rất nhiều lần ở Vạn Phong Lâu."
Lúc này, anh như nghĩ đến điều gì: "Khoan đã, tôi tốn rất nhiều tâm sức để tìm
em vẫn chưa ăn cơm, bây giờ tôi đói rồi em phải bồi thường cho tôi!"
Khi anh nói chuyện, râu rồng bay múa trong nước, sừng rồng trong suốt trên
đỉnh đầu lắc lư, khiến người ta rất muốn sờ thử.
An Như Cố vẫn luôn rất tò mò về cảm giác của sừng rồng, không nghe rõ anh
nói gì, trực tiếp đưa tay ra.
Ngón tay trắng nõn chạm vào sừng rồng, sừng rồng của anh không hề lạnh lẽo,
tỏa ra hơi ấm ôn nhuận, cảm giác như ngọc thạch. Cả sừng rồng như ngọc ấm,
sờ vào rất thoải mái.
Cô như có điều suy nghĩ: "Ừm, cảm giác còn tốt hơn tôi tưởng tượng."
Mặt bạch long đỏ ửng: "!!!"
"Đây là thứ em có thể sờ sao?"
"Thôi được, xem như em trải qua ngàn khó vạn hiểm, cho em sờ đi, chỉ một lần
thôi."
Những lần sau, anh đều nói như vậy.
Lời tác giả:
Sau đó còn có ngoại truyện 0v0.