Tôi Sống Ở Bức Tường Phía Nam

Chương 18

Người đàn ông vẫn đứng chờ ở bến xe buýt không xa thì Chu Hạ Nam đã ngạo nghễ hạ cửa kính xe xuống. Anh chống một tay tựa vào cửa xe, lười biếng bắt đầu đánh giá: “Người đàn ông này hơi lớn tuổi nhỉ. Nhìn cứ như hai thế hệ vậy.”

“Anh ấy là người rất tốt.” Lâm Mạn ngừng lại một chút, thở dài: “Chỉ là anh ấy còn có một cô con gái.” Làm mẹ kế không nằm trong kế hoạch cuộc đời cô, và cô cũng không đủ dũng khí yêu một người vẫn còn nhớ thương người vợ quá cố. Mọi thứ đều cảm thấy sai sai.

“Người tốt thì đầy ra đó, cậu định cưới hết à!” Không thể chịu nổi, Chu Hạ Nam quyết định dạy cho Lâm Mạn, người đang mù mờ trong chuyện tình cảm một bài học. Nhưng rồi, anh lại giật mình: “Gì cơ? Con gái? Thời buổi này mấy bà mối chắc bị điên rồi, lại ghép một cô gái vừa tốt nghiệp như cậu với vai trò mẹ kế!”

“Chu Hạ Nam, cậu nhiều chuyện quá rồi đấy!” Cô trừng mắt nhìn anh. Lấy ai, có cưới hay không, không phải là điều nên bàn tán giữa đồng nghiệp.

Thế nhưng, Chu Hạ Nam vẫn không chịu từ bỏ. Trong suốt thời gian huấn luyện, anh nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Lâm Mạn. Ơn nhỏ mà không thể báo đáp đàng hoàng thì ít nhất anh cũng không thể để một cô gái tốt như cô rơi vào vai trò mẹ kế. Dù gì đi nữa, từng có thời gian cô còn được gọi là “vợ chưa cưới” của anh, làm sao có thể sau khi chia xa, cô lại giảm tiêu chuẩn nhiều đến vậy.

“Nếu cậu thật sự muốn lấy chồng! Tôi sẽ tìm cho cậu, đảm bảo vừa đẹp trai vừa giàu!”

“Hừ.” Lâm Mạn cười nhạt, “Tìm một người giống như cậu à?” Cô vốn muốn chế giễu, nhưng lời nói lại mang một ý nghĩa mập mờ trong tai cả hai người. Cuối cùng, cô dứt khoát kéo vali từ trên xe xuống, vẫy một chiếc taxi và bỏ đi như chạy trốn.

Chu Hạ Nam chỉ biết nhìn theo bóng dáng Lâm Mạn rời đi. Gần đây, anh có chút không hiểu nổi chính mình. Tại sao trong khoảnh khắc vừa rồi, anh lại muốn đuổi theo, muốn giải thích, rồi ngay sau đó lại từ bỏ?

Anh rất mong mình có thể yêu Lâm Mạn. Mẹ anh thích cô ấy, cô ấy cũng thích anh. Chỉ cần anh cố gắng một chút, tất cả mọi người đều sẽ mãn nguyện. Câu chuyện này vốn dĩ không cần phải kéo dài thêm một cách rối rắm.

Nhưng anh hiểu rất rõ, đó không phải là tình yêu.

Tình yêu, anh đã từng có một lần trong đời. Một tình yêu rực rỡ tuyệt đẹp, giống như pháo hoa bùng cháy trong màn đêm, ngắn ngủi nhưng không thể nào quên.

Anh không kiềm được mà ngẩng lên nhìn bầu trời. Đêm nay thật u ám, những vì sao và mặt trăng đều bị che khuất, chỉ còn lại một màn đen rộng lớn, vô tận.

Bên cạnh anh không có ai. Đáng lẽ bên cạnh anh có thể có một người, nhưng anh biết rất rõ rằng, thứ mà anh dễ dàng có được không phải là điều anh thực sự khao khát.

Phương Tĩnh Thư, tại sao em không thể giống như Lâm Mạn, ở lại bên cạnh anh?

Và ý nghĩ này, theo thời gian, dần dần biến thành: Có lẽ anh nên ở bên Lâm Mạn.

Lâm Mạn có thể cảm nhận được thiện ý từ Chu Hạ Nam. Anh bắt đầu nói những lời mập mờ sau khi uống rượu. Đôi khi, những lời đó lại đi kèm với sự tự phủ nhận chính mình. Dường như anh đang rất băn khoăn liệu có nên tiến thêm một bước hay không, vừa đưa tay ra, nhưng lại nghĩ đến việc rụt tay về.

Điều này khiến Lâm Mạn buộc phải tiếp tục giả vờ ngốc nghếch.

Cô hiểu rõ anh, nếu thật sự thích một người, cho dù ngồi tên lửa lao đến cũng còn thấy chậm.

Nhưng cô lại không hiểu rõ chính mình.

Có lẽ là vào một đêm có trăng nào đó, hoặc là vào một buổi sáng khi mưa vừa tạnh.

Lý trí mà Lâm Mạn vẫn kiên trì giữ gìn bay biến mất, cô nhắm mắt nuốt chửng thứ độc dược mang tên tình yêu.

Có lẽ trước mặt Chu Hạ Nam, cô chẳng hề có nguyên tắc gì cả.

Chỉ cần anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: “Chúng ta thử ở bên nhau đi.”

Cô chắc chắn sẽ gật đầu.

Đây chính là câu mà người ta thường nói: Anh bước một bước, chín mươi chín bước còn lại, em đi.

***

Trước khi xuống xe, Chu Hạ Nam phá tan sự im lặng suốt cả chặng đường.

“Sau này hòa thuận với nhau nhé.”

Dường như chính anh mới là người phá vỡ sự hòa thuận này vậy. Lâm Mạn nhìn anh qua gương chiếu hậu. Hôm nay cô đeo kính, mới nhận ra Chu Hạ Nam cũng không còn trẻ trung như cô vẫn tưởng.

Thời gian ưu ái anh, nhưng cũng không quên anh.

“Tôi cảm thấy từ trước đến giờ mình luôn hòa thuận với anh mà.” Cô nghiêm túc nói, không phải để gây tranh cãi, chỉ là nỗi lòng khó nguôi ngoai. Người không bắt máy của cô, đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời, không mang lại chút tin tưởng nào, lại còn dùng sức khỏe để uy hiếp — đâu phải cô.

“Xin lỗi, được không?”

Anh có vẻ hơi khác thường.

Nhưng Lâm Mạn đã học được cách ngừng tìm hiểu loại sinh vật như Chu Hạ Nam. Cô không truy hỏi: “Dù sao anh nhớ những gì mình nói là được.” Nói xong, cô định mở cửa xe.

“Lâm Mạn.” Anh gọi tên cô, giọng điệu rất bình tĩnh, nhưng sau khi gọi xong lại rơi vào khoảng lặng dài.

“Sao vậy?” Điều đầu tiên Lâm Mạn nghĩ đến là phương án trước đó của anh bị bác bỏ. Cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, công tư phân minh, không có gì để thương lượng.

“Gần đây hình như sức khỏe của bố tôi lại không ổn.” Nhưng Chu Hạ Nam lại nhắc đến một chuyện ngoài dự đoán.

Những năm qua, anh đã nghe quá nhiều lần câu chuyện “chó sói đến rồi”. Năm nào bố mẹ cũng lấy bệnh tình ra uy hiếp anh, nhưng kết quả là năm nào họ cũng vẫn khỏe mạnh. Anh muốn chứng minh mình không phải đứa trẻ ba tuổi, không thể cứ mãi bị họ điều khiển như vậy. Thế là anh tự tìm đến bác sĩ chủ trị của bố mình để nói chuyện, và rồi phát hiện tình trạng của Chu Kiến Quân quả thật không ổn.

Nghĩ lại thì cũng có chút manh mối. Đó là lần này, chính Chu Kiến Quân đã gọi điện cho anh.

Trong cuộc gọi, ông đã nói thế nào nhỉ? Dường như là: “A Nam, về nhà đi.”

Mặc dù đã nghỉ hưu nhiều năm, Chu Kiến Quân vẫn giữ giọng điệu quen thuộc của một giáo viên ngữ văn, trong sự dịu dàng như mưa xuân vẫn phảng phất nỗi buồn chia ly. Thế nhưng Chu Hạ Nam, người luôn đắm chìm trong vẻ đẹp của thiên nhiên, lại không nhận ra ngay điều đó.

Chu Hạ Nam, kẻ mãi sau mới nhận ra sự thật, đã rơi vào trạng thái hoang mang.

Là đứa con một được nuông chiều từ nhỏ, không quen giấu giếm chuyện gì, việc làm theo lời dặn của bác sĩ rằng “hãy cư xử như bình thường là được” đối với anh có chút khó khăn.

Anh cứ nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhìn quanh thế giới mới phát hiện ra chỉ có thể tâm sự với Lâm Mạn. Ngoài sự chán nản ra, anh còn có chút an ủi.

“Anh đừng lo quá, đã có bác sĩ rồi.” Nhắc đến bệnh tình của thầy Chu, giọng Lâm Mạn cũng trở nên mềm mại. Không ít lần cô cảm thán rằng thế gian này khó có thể vẹn toàn.

Thầy Chu sống trong căn biệt thự sang trọng, nhưng ngày ngày vẫn phải lo lắng không biết mình có thể thấy mặt trời ngày mai hay không.

Không biết điều này so với một đời nghèo khó, điều nào mới tàn nhẫn hơn.

Chu Hạ Nam không cảm thấy được an ủi bởi lời nói của Lâm Mạn. Tay anh, đang cầm chìa khóa xe, buông thõng bên đùi, anh nói: “Ngay cả bác sĩ cũng khuyên lần này đừng phẫu thuật.”

Ý là đã đến lúc sao?

Sao lại đột ngột như vậy.

Lâm Mạn, người cũng lớn lên với câu chuyện “sói đến rồi” lặp đi lặp lại, cũng bị sốc.

“Xác định rồi à?” Cô khẽ nghiêng đầu về phía anh.

Anh gật đầu.

“Vậy có phải chúng ta không nên dọn ra ngoài sống không?”

“Với tính cách của bố tôi, ông ấy sẽ không muốn mọi người cứ vây quanh mình.”

“Ừm, thầy Chu lúc nào cũng nghĩ cho người khác.”

“Thật là…” Chu Hạ Nam đột nhiên bực bội, “Tôi cứ tưởng ông ấy sắp khỏe rồi!”

“Ung thư vốn rất khó đảm bảo khỏi hoàn toàn. Thay vì vậy, hãy nghĩ xem làm sao để thầy Chu… vui vẻ, yên lòng hơn đi.” Lâm Mạn nhớ lại lần đầu thầy Chu khen bài văn của cô. Ông còn hứng thú mở rộng bài viết, nói rất nhiều về Sê-khốp và Vương Tiểu Ba, giọng nói đầy hào hứng. Nhưng mấy năm gần đây, niềm vui như thế dường như đã biến mất.

Làm thế nào để thầy Chu trong những ngày cuối đời có thể tìm lại được sức sống đây?

“Sau này hãy hòa thuận với nhau đi. Ít nhất… đừng để bố phải lo lắng cho chúng ta nữa.” Anh quay sang, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô.

Lâm Mạn khẽ gật đầu. Cô bỗng nghĩ nếu thầy Chu có thể thấy Chu Hạ Nam độc lập gánh vác mọi việc, có lẽ ông sẽ vui vẻ như trước kia.

Dưới áp lực đó, Chu Hạ Nam nhanh chóng bắt nhịp công việc. Anh đã có nền tảng từ thời kỳ thực tập sinh, lại thường xuyên nghe Từ Uyển Nghi nói về các vấn đề lớn nhỏ trong công ty, chỉ cần tập trung là làm tốt được.

Một tháng sau, Lâm Mạn tinh ý nhắc đến chuyện điều chuyển vị trí của Chu Hạ Nam trong bữa tối.

“Mạn Mạn à, không thể chiều chồng như thế được.” Từ Uyển Nghi rất hài lòng với trạng thái gần đây của Chu Hạ Nam và Lâm Mạn. Bà thấy được tương lai mới của Y Tế Tín Viễn từ họ, nên thường xuyên đùa giỡn, mong tình cảm của họ tiến xa hơn.

Lâm Mạn cười ngốc nghếch, cố kìm lại cảm giác nổi da gà khi đối diện với ánh mắt đầy yêu thương của Từ Uyển Nghi.

Chu Hạ Nam liền nói tiếp: “Mẹ à, đây là thiên vị đấy. Chẳng lẽ con làm không tốt sao?”

“Con làm gì giỏi bằng Mạn Mạn!”

“Sao lại không! Cô ấy đi gặp khách hàng thì con đi cùng, cô ấy tăng ca thì con cũng tăng ca, cô ấy ngủ rồi con còn ngồi trong phòng làm việc sửa phân tích dữ liệu. Mẹ nhìn quầng thâm mắt con này!”

“Đồ nhóc con.” Từ Uyển Nghi gõ đũa lên khớp tay của Chu Hạ Nam như lúc anh còn nhỏ, “Mới làm được một, hai tháng mà đã muốn so với bao năm cố gắng của Mạn Mạn à.”

“Con có nói là muốn ngang hàng với cô ấy đâu.” Chu Hạ Nam bĩu môi, không cãi lại được mẹ mình, liền kéo ghế dịch về phía Chu Kiến Quân, “Bố à, bố xem mẹ đi, lúc nào cũng thiên vị người ngoài.”

Chu Kiến Quân cười cười, bắt chước anh dịch ghế về phía Từ Uyển Nghi: “Mẹ con thiên vị là đúng rồi.”

“Hừ, con thấy Lâm Mạn mới là con gái ruột của hai người.”

“Nếu có thể, chúng ta cũng muốn đấy!” Từ Uyển Nghi phản pháo lại, khiến anh chỉ còn cách cúi đầu ăn cơm. Nuốt hai, ba miếng cơm trắng, Chu Hạ Nam lại tức tối nói: “Nếu mọi người còn thế này, tuần sau công ty đi team building, con sẽ không đi. Con không muốn nhìn cảnh ba người nhà các người ức hiếp mình đâu.”

(Team building là một chuỗi các hoạt động được tổ chức nhằm tăng cường sự gắn kết và tinh thần đồng đội giữa các thành viên trong một tổ chức hoặc doanh nghiệp. Các hoạt động này thường bao gồm những trò chơi tập thể, các buổi nghỉ dưỡng, du lịch, và gala dinner tổng kết. Mục đích chính của team building không chỉ đơn thuần là vui chơi mà còn nhằm tạo ra những trải nghiệm thực tế giúp mọi người hiểu nhau hơn và làm việc hiệu quả hơn trong môi trường công việc.)

“Con đừng nói linh tinh, Mạn Mạn đâu có bắt nạt con!” Từ Uyển Nghi nắm lấy cổ tay Lâm Mạn, giống hệt một người mẹ ruột đang bảo vệ con gái.

Lâm Mạn thuận thế phối hợp: “Chu Hạ Nam chỉ giỏi vu oan cho người khác thôi!”

“Này!” Chu Hạ Nam trừng mắt nhíu mày, giả vờ làm mặt đáng sợ, kéo Lâm Mạn từ tay Từ Uyển Nghi về phía mình, “Càng ngày càng to gan rồi đấy!”

“Không được à?” Cô phản vấn, chiếc cằm nhỏ nhếch lên đầy kiêu ngạo.

Ba mẹ Chu ở phía sau vui vẻ cổ vũ:

“Đúng đấy! Đừng sợ nó!”

“A Nam, mau buông tay con bé ra.”

Cuối cùng, Chu Hạ Nam, một mình chiến đấu, cũng phải chịu thua. Anh buông tay, tức tối nói: “Về nhà rồi em cứ đợi đấy!”

Lâm Mạn lập tức hạ quyết tâm: “Vậy hôm nay em ở lại đây.”

“Mẹ sẽ bảo dì giúp việc chuẩn bị phòng cho con ngay bây giờ.” Mẹ Chu và Lâm Mạn phối hợp vô cùng ăn ý, vẫy tay gọi người giúp việc đến. Chu Hạ Nam đành cầm khăn trải bàn làm cờ trắng, khẽ phất hai cái, tuyên bố đầu hàng hoàn toàn. Anh kéo tay bố Chu, ấm ức than thở: “Bố ơi, phụ nữ đáng sợ quá.”

Cả nhà bật cười.

Khi Lâm Mạn và Chu Hạ Nam về nhà, dì giúp việc không kìm được mà nói thêm một câu: “Xem ra hai người sắp sinh em bé rồi nhỉ.”

“Chưa chắc đâu.” Từ Uyển Nghi lắc đầu. Bà đã từng thấy dáng vẻ Lâm Mạn vì Chu Hạ Nam mà phát cuồng, ánh mắt cô ấy không giấu nổi tình yêu. Vừa muốn trói chặt Chu Hạ Nam bằng xích sắt, lại vừa sợ làm đau anh, khiến anh chạy mất. Còn bây giờ, chỉ có thể nói Lâm Mạn rất hiếu thuận. Cả cô và Chu Hạ Nam đều mong Chu Kiến Quân ra đi mà không còn gì tiếc nuối.

Bình Luận (0)
Comment