Anh không phải là quay đầu nhìn lại, mà chỉ là hòa giải với chính mình. Anh biết cả đời này sẽ không thể có được người anh từng yêu nhất, cũng chán ngán việc đi tìm một người yêu tiếp theo.
Anh mệt rồi nên dừng chân bên cạnh tôi. Chỉ là anh quên mất, tôi có đôi chân, tôi cũng có thể chạy trốn.
— Lâm Mạn