Tôi Sống Ở Bức Tường Phía Nam

Chương 9

“Các cháu có đi ngắm hoàng hôn không? Đã ước điều gì chưa?” Ông chủ homestay với bộ ria mép nhỏ, thích trò chuyện với giới trẻ, hỏi han thân thiện.

Người nào cũng thở hồng hộc, ông chủ homestay đưa cho ba người trẻ mỗi người một ly nước.

“Có thể ước nguyện sao? Chúng cháu đâu biết đâu!” Phương Tĩnh Thư như thể vừa bỏ lỡ một cơ hội ngàn năm có một, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, liền trút giận lên Chu Hạ Nam: “Đều tại anh, chẳng chịu tìm hiểu rõ ràng!”

Lại là lỗi của anh. Chu Hạ Nam không phục, nhưng nhìn ánh mắt ngấn lệ của Phương Tĩnh Thư bên cạnh, anh đành ngoan ngoãn nhận lỗi, không quên đổ thêm dầu vào lửa với Lâm Mạn: “Chắc chắn Lâm Mạn biết, chỉ là muốn một mình âm thầm ước nguyện! Một mình hưởng trọn điều tốt!”

Chậc chậc. Lâm Mạn khinh bỉ lườm anh ta một cái. Tình yêu quả thật làm người ta trở nên xấu xí. Cô bèn an ủi Phương Tĩnh Thư: “Dù sao ngày mai cũng có hoàng hôn mà, ngày mai hai người lại đi là được chứ gì.”

“Quả nhiên cậu biết vụ ước nguyện!” Chu Hạ Nam nắm ngay lấy điểm yếu, nói lớn: “Khai ra mau! Cậu đã ước gì?”

“……”

“Không nói tôi cũng đoán được…” Cậu ta nghĩ vài giây rồi dõng dạc khẳng định: “Cậu chắc chắn ước rằng đại học năm nào cũng đứng nhất, năm nào cũng được học bổng, rồi được xét tuyển thẳng lên cao học, học đến tiến sĩ! Sau đó tốt nghiệp thì ở lại trường làm giảng viên, rồi lên trưởng khoa, cuối cùng tốt nghiệp với tư cách hiệu trưởng!”

Thật là quá đáng! Ngay cả Phương Tĩnh Thư, người vừa nãy còn giận dỗi, giờ cũng bật cười.

“Sai, sai, sai!” Lâm Mạn đặt mạnh cốc nước đã uống hết xuống bàn. Cô cảm thấy lý do khiến bạn bè nhìn mình như một quái vật phần lớn là do Chu Hạ Nam.

“À à à, tôi biết rồi! Cậu nhất định là cầu ông trời phù hộ để lấy được chồng giàu!” Chu Hạ Nam phấn khích nhìn cô: “Chẳng phải trong blog cậu từng viết thế sao? Ở biệt thự, lái siêu xe, cưới chồng giàu!”

Haizzz, Lâm Mạn đành phải thừa nhận điều này, bởi lẽ thời cấp hai cô còn ngây thơ và thẳng thắn.

Nhưng tiếc là cô đã trưởng thành, ước nguyện cũng không còn tầm thường và trực tiếp như vậy. Cô liếc Chu Hạ Nam một cái rồi lắc đầu, giọng chẳng mấy vui vẻ.

Bên cạnh, Phương Tĩnh Thư cũng bị khơi dậy trí tò mò, cô kéo tay Lâm Mạn, thì thầm: “Mạn Mạn, rốt cuộc cậu đã ước gì vậy?”

“Chờ đến khi thành hiện thực tớ sẽ nói cho cậu nghe.” Lâm Mạn kiên định giữ bí mật, trong đầu toàn là hình ảnh cây thần nguyện ước treo đầy những dải lụa đỏ. Hy vọng cây thần linh nghiệm, để cô không phải lo cơm ăn áo mặc, cũng chẳng thiếu người yêu thương.

Ngày hôm sau, hội chứng tiền kinh nguyệt của Lâm Mạn phát tác mạnh mẽ.

Cô bực bội, rối bời. Ngay cả khi đeo tai nghe, nghe thấy tiếng nói của Phương Tĩnh Thư và Chu Hạ Nam ở phòng bên cạnh, cô cũng muốn cho nổ tung cả homestay. Một con kiến bò qua ngón chân cái đã khiến cô khó chịu, còn mạng nhện trong lòng thì ngày càng chằng chịt. Cô cảm thấy tóc mình có thể bốc cháy nếu tiếp tục ma sát.

Cảm xúc bị dồn nén đến cực điểm, cho đến khi bộ phim trên iPad chiếu đến đoạn kết ngọt ngào, và cặp đôi ở phòng bên không kiềm được hét lên vui sướng.

Lâm Mạn bất chợt bật dậy, để lại một tiếng đóng cửa mạnh như sấm trước cặp đôi đang chạm đầu vào nhau.

Thật ra, rất nhiều tác phẩm văn học miêu tả phụ nữ là những sinh vật nhạy cảm, tính khí thất thường, chẳng khác gì “con mèo Schrödinger”, không phải không có cơ sở. Chỉ là chúng thường quên rằng đây là phản ứng sinh lý khách quan không thể kháng cự, giống như đói hay buồn tiểu vậy.

Lâm Mạn bước đi vô định trên con đường mòn trong rừng. Cảnh đẹp ngày hôm qua không làm cô thấy bình yên hơn.

Hành vi mất kiểm soát vừa rồi liệu có khiến Phương Tĩnh Thư suy nghĩ linh tinh không? Họ có đoán được tâm tư thầm kín của cô không? Chu Hạ Nam sẽ nghĩ gì về cô? Một cô học bá kỳ quặc và thần kinh sao?

Trên thực tế, Phương Tĩnh Thư vốn chậm hiểu chuyện này chỉ nhận ra rằng cô đang giận, chứ đừng nói đến Chu Hạ Nam ngốc nghếch.

Bộ phim trở nên kém thú vị, Phương Tĩnh Thư bám lấy cánh tay của Chu Hạ Nam, nhíu mày và cắn nhẹ môi dưới: “Mạn Mạn có phải giận không?”

“Sao có thể, bọn mình đâu có làm gì cô ấy!” Chu Hạ Nam, chưa đủ hiểu về con gái, không biết rằng đây là loài có thể nổi giận chỉ vì thở chung bầu không khí.

“Không được.” Phương Tĩnh Thư tắt iPad, “Chỗ này cậu ấy không quen, em phải đi tìm cậu ấy!”

Chu Hạ Nam thở dài một hơi, luyến tiếc liếc nhìn màn hình. Đã hứa xem xong Nhật ký Công chúa sẽ xem Harry Potter, giờ có vẻ buổi hẹn với Voldemort phải hoãn lại rồi.

(Voldemort là nhân vật trùm phản diện trong truyện/phim Harry Potter)

“Anh không đi sao?” Phương Tĩnh Thư nghiêng mắt, một khi nghiêm túc thì cũng khá ghê gớm.

“Đi chứ!” Tình yêu quan trọng hơn phép thuật, chàng trai cuối cùng cũng đầu hàng.

May mà họ đi chưa đầy năm phút thì thấy bóng dáng Lâm Mạn quay về.

“Tớ mua nước cho mọi người nè.” Lâm Mạn lắc lắc túi đồ trên tay, ba chai Coca-Cola sủi bọt.

“Cậu đóng cửa mạnh như thế là muốn hù ai đấy!” Chu Hạ Nam vừa phàn nàn vừa đón lấy túi đồ, trừng mắt với vẻ bất mãn như sợ Lâm Mạn không nhận ra.

“Gió thổi mạnh quá thôi!” Cô lớn tiếng chống chế, tốc độ và chất lượng bịa cớ của cô đúng là thuộc hàng đỉnh cao.

Lâm Mạn không thèm để ý đến cậu ta nữa, đưa một bên tai nghe cho Phương Tĩnh Thư, người vẫn còn chút lo lắng: “Hôm qua tớ mới tải một bài hát, hay lắm luôn.”

“Ừ, hay thật đó!”

“Xạo! Còn chưa đến đoạn cao trào mà!”

Trong tai nghe là giọng hát của Lương Tịnh Như:

“Ngọn đèn sáng soi mối tình đơn phương, suốt đường đi như pháo hoa bên mình. Thà để người trong mộng mãi ấm áp, giấc mộng đừng thành hiện thực, để tôi mộng mị mà quên mọi nghi vấn, cô đơn thì nghĩ về ánh thiên đăng, dấu tay ấy…”

Hai cô gái mỗi người nghe ra một tâm trạng.

Khi đã đi xa khỏi Chu Hạ Nam một đoạn dài, Phương Tĩnh Thư đột nhiên tháo tai nghe của Lâm Mạn: “Mạn Mạn, cậu thật sự không sao chứ?”

Lâm Mạn nhíu mày đầy thắc mắc, cô mỉm cười, hạ thấp giọng còn hơn cả Phương Tĩnh Thư: “Chỉ là đột nhiên muốn uống Coca thôi. Tại đến kỳ ấy mà.”

“Không phải vì chuyện khác?” Phương Tĩnh Thư vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt còn chút đỏ hoe của Lâm Mạn, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Thế cậu nghĩ còn vì chuyện gì được?” Lâm Mạn bất ngờ làm nũng, khiến Phương Tĩnh Thư càng thấy bất an.

Trong đầu cô chợt lóe lên cảnh thường thấy trong tiểu thuyết: hai cô gái tranh giành một chàng trai, tình bạn thua trước tình yêu. Chẳng lẽ cuộc đời họ cũng rơi vào khuôn sáo như vậy?

“Này! Hai cậu làm gì đi nhanh thế! Có phải nói xấu tôi không đấy!” Chàng trai đuổi theo, tiếng bước chân làm chim sẻ hai bên đường bay tán loạn. Hai cô gái nhìn nhau cười rồi cũng kéo tay nhau chạy tiếp.

Một phút sau, hai cô gái thiếu vận động thể thao đã phải đầu hàng trước.

Lúc này, những lon Coca-Cola thực sự trở thành “liều thuốc cứu mạng”, những bọt khí ga đã xua tan ngay cái nóng mùa hè.

“Chỗ này phong cảnh đẹp thật, hai cậu đứng yên nhé, tớ chụp cho một bức!” Chu Hạ Nam lôi từ túi quần ra chiếc iPhone.

Lâm Mạn vặn chặt nắp chai Coca, bĩu môi nói: “Làm bộ tốt bụng. Muốn chụp ảnh với Tĩnh Thư thì nói thẳng đi!”

“Tôi có nặng sắc khinh bạn đến thế không?”

“Ai mà không biết trong lòng cậu nghĩ gì chứ.” Nói xong, Lâm Mạn cầm luôn chai Coca của Phương Tĩnh Thư, sau đó còn uy hiếp giật lấy điện thoại từ tay Chu Hạ Nam. Cô quay 180 độ tại chỗ, cuối cùng tìm được một phông nền đẹp, vẫy tay với hai người đối diện: “Đây, hai người đứng chỗ này.”

Phải nói rằng, phong cách sắp xếp của Lâm Mạn thực sự rất giống một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc.

Trong ống kính, Phương Tĩnh Thư có chút ngượng ngùng, hai tay khi thì để ra sau lưng, khi thì đặt lên vạt váy, chẳng biết làm thế nào cho đúng. Ngược lại, Chu Hạ Nam lại rất tự nhiên, khoác vai Phương Tĩnh Thư một cách đầy thoải mái. Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm đầy tình cảm, đủ khiến các quý cô trung niên phát cuồng và lấy đó ra để trách móc chồng mình.

“Được rồi, đứng yên, tớ chụp đây!” Lâm Mạn bấm nút chụp, tự nhủ trong lòng: Đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

“Xong rồi.” Lâm Mạn đưa trả lại điện thoại, nhưng bị Chu Hạ Nam đẩy lại.

“Chụp thêm vài bức nữa đi, chụp liên tiếp ấy, hiểu không?”

Lâm Mạn đảo mắt, nói: “Được, tớ sẽ chụp cho hai người đủ mọi góc độ luôn. Nhưng kết hôn rồi đừng có bắt tớ gửi phong bì nhé!”

Nghe hai chữ “kết hôn”, mặt Phương Tĩnh Thư đỏ bừng: “Mạn Mạn, cậu đừng nói linh tinh!”

“Nói linh tinh gì chứ! Chẳng lẽ em không muốn lấy anh?” Chu Hạ Nam trên màn hình điện thoại đang véo má Phương Tĩnh Thư một cách ngang ngược, nhưng lại không nỡ mạnh tay. Lâm Mạn như cái máy, tiếp tục bấm nút chụp.

Làm ơn, mau đến đời sống đại học đi. Tôi thật sự không muốn tiếp tục xem cái kiểu “ngọt ngào ngôn tình” như này nữa.

Bỗng nhiên, điện thoại của Chu Hạ Nam nhận được cuộc gọi đến, buộc Lâm Mạn phải cắt ngang màn vui đùa của cặp đôi.

“Alo, mẹ ạ.” Ban đầu giọng cậu còn vui vẻ, nhẹ nhàng.

“Sao cơ ạ?”

“Không thể nào!”

“Con về ngay đây.”

Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, Chu Hạ Nam như biến thành một người khác. Chiếc đuôi nhỏ cao ngạo lúc nãy giờ như mất đi linh hồn. Phương Tĩnh Thư lo lắng cực kỳ, trên đường về liền hỏi dò một câu, nhưng cậu chỉ đáp: “Không sao.”

Tuy nhiên, đôi tay đang nắm chặt vô lăng của cậu lại căng thẳng đến mức lộ rõ.

Ngồi ở ghế sau, Lâm Mạn vẫn giữ im lặng. Trong tình huống này, cô chính là người không đủ tư cách để thể hiện sự quan tâm.

Ngoài cửa sổ, những cánh đồng xanh mướt nối tiếp nhau chẳng còn khiến ai cảm thấy thư thái.

***

Đêm đó, tại căn nhà tổ họ Chu.

“Không đời nào!” Tiếng gào giận dữ của Chu Hạ Nam vang vọng trên bức tường trắng trống trải. Cậu giống như một con thú non bị trói cả tay chân, muốn phản kháng nhưng tứ chi lại chưa phát triển đầy đủ. Cậu chỉ có thể dốc hết sức lực để gào thét.

“Mọi người nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó! Bị bệnh thì phải đi bệnh viện!”

“Con không cưới cô ấy đâu! Tuyệt đối không!”

Không phải sách lịch sử viết rằng năm 1978 đã cải cách mở cửa rồi sao? Đã mấy chục năm trôi qua, tại sao nhà họ Chu vẫn còn giữ cái kiểu mê tín phong kiến như vậy.

Bà nội Chu, người ngồi trên xe lăn, khàn giọng lên tiếng: “Không có chuyện không thể. Tiên nhân đã nói rồi, cô gái ấy là phúc tinh của nhà họ Chu chúng ta. Nếu muốn bệnh của bố con khá lên, thì phải rước cô ấy về làm dâu.”

“Hừ, cô ấy chắc chắn không đồng ý đâu.” Chu Hạ Nam cười lạnh một tiếng, ưỡn ngực hỏi ngược lại: “Bà nội, bà có thể ép con, nhưng chắc chắn không thể ép cô ấy, đúng không? Bây giờ là thời đại tự do hôn nhân rồi, bà đừng phạm pháp đấy!”

“Tiểu Nam, không được vô lễ!” Từ Uyển Nghi, mẹ của Chu Hạ Nam, lập tức đánh một cái thật mạnh lên lưng cậu.

Từ Uyển Nghi vốn dĩ cũng không đồng ý với chuyện này. Bà biết rõ xã hội hiện đại coi trọng khoa học và dân chủ, nhưng bệnh của chồng bà, Chu Kiến Quân, đã qua hai lần phẫu thuật. Lần nào bác sĩ cũng nói có thể hồi phục, nhưng hết lần này đến lần khác, ông lại phải đẩy vào phòng mổ. Trong tình cảnh tuyệt vọng, bà đành đồng ý với mẹ chồng, đi cầu xin tiên nhân được người dân trong thị trấn đồn đại là có thể thông linh.

Khi nhang vừa cháy hết, tiên nhân hỏi đến học trò đắc ý của Chu Kiến Quân.

“Ông Chu gần đây có cô học trò nào thường xuyên đến nhà không?”

“Đúng vậy.”

“Cô gái ấy kiếp trước chính là con gái ruột của ông ấy. Duyên phận bố con vẫn chưa dứt. Nếu mời cô gái ấy làm con dâu, rất có thể ông Chu sẽ chuyển nguy thành an.”

Sinh mạng của chồng bị đặt lên bàn cân, và cái giá phải trả lại chính là hạnh phúc cả đời của con trai bà. Từ Uyển Nghi lập tức toát mồ hôi lạnh.

Ở bên cạnh, hai thế hệ già trẻ trong nhà vẫn đang đối đầu gay gắt. Một người thì kiên quyết ép buộc, người kia thì một lòng chống đối. Từ Uyển Nghi, người vốn dĩ điều hành công việc ở công ty một cách quyết đoán, giờ đây lại không biết làm gì hơn. Bà chỉ biết oán trách số phận của chồng mình không may mắn, một đời tận tâm dạy dỗ học trò, cuối cùng lại bị bệnh tật đeo bám không buông.

“Mẹ!” Chu Hạ Nam nhíu chặt lông mày, vẻ mặt giống hệt Từ Uyển Nghi. Những đường nét ấy ở một người phụ nữ sẽ mang vẻ quyến rũ độc đáo, nhưng trên người đàn ông lại tạo cảm giác như kẻ chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt.

Từ Uyển Nghi thở dài, quay sang nói với mẹ chồng: “Tiểu Nam nói đúng, nhà họ Lâm không nhất định đồng ý, chúng ta cũng không có quyền ép buộc họ.”

“Vậy thì để Kiến Quân nằm mãi trong bệnh viện sao!?” Giọng bà nội Chu đột nhiên cao vút lên, ho dữ dội sau đó: “Nếu… nếu các con không làm được thì để ta tự đi cầu xin nhà họ Lâm!”

“Bà nội!” Chu Hạ Nam bị ép đến mức phải nói ra bí mật: “Con có bạn gái rồi, bà không cần đi!”

“Ai thế?”

“Thì đổi người khác!”

Giọng nói của Từ Uyển Nghi và bà nội Chu đồng thanh vang lên.

Bình Luận (0)
Comment