Tôi Sống Ở Bức Tường Phía Nam

Chương 49

Theo yêu cầu của Từ Uyển Nghi, thủ tục nghỉ việc của Tiểu Trương phức tạp hơn người khác. Về công, hoàn toàn không sai, về tư, Lâm Mạn luôn cảm thấy là bị vạ lây.

“Ngày cuối cùng rồi, tôi mời em đi uống trà chiều nhé.” Khoảng hơn hai giờ, Lâm Mạn gõ gõ bàn của Tiểu Trương. Công việc trên tay Tiểu Trương đã bàn giao xong xuôi, lúc này đang chán chường lướt Taobao, chọn đồ trang trí cho nhà mới. Cô ấy vẫn luôn nghĩ Lâm Mạn là kiểu nữ cường nhân khinh thường việc đi mua sắm nghỉ dưỡng uống trà chiều, cảm thấy bất ngờ về lời mời hôm nay, nhưng không từ chối.

“Sao vẻ mặt em trông có vẻ ngạc nhiên vậy?” Lâm Mạn tò mò hỏi.

Tiểu Trương cười gượng: “Dù sao cũng là lần đầu mà.”

Lúc này Lâm Mạn mới nhận ra ấn tượng của mình trong công ty không nữ tính đến mức nào.

Lúc đợi thang máy, họ gặp Chu Hạ Nam đang về công ty, anh nhìn chìa khóa xe trên tay Lâm Mạn, nhướn mày: “Giám đốc Lâm định trốn việc à~”

Lâm Mạn liếc anh: “Đúng vậy, trừ lương tôi đi.”

“Anh đâu dám.” Nói xong, Chu Hạ Nam rút từ ví ra một tấm thẻ đưa cho Lâm Mạn, “Ngày cuối cùng, để Giám đốc Lâm của chúng ta thay Tín Viễn chăm sóc Tiểu Trương cho tốt nào!”

Hiếm khi anh có thể nhìn ra tâm ý của cô.

Lâm Mạn nhận lấy, cố ý hỏi anh: “Có hạn mức không? Đừng lúc đó không đủ dùng.”

“Thẻ cho vợ sao có thể giới hạn được chứ.”

Miệng lưỡi trơn tru, ghê tởm quá, Lâm Mạn chỉ mong cửa thang máy đóng càng nhanh càng tốt. Thật là, sao trước đây không phát hiện ra Chu Hạ Nam mặt dày thế nhỉ?

Lâm Mạn lái xe đưa Tiểu Trương đến khu trung tâm thành phố, cô đặc biệt hỏi Đường Lý Trí – người rất thích check-in ở các cửa hàng nổi tiếng trên mạng ở Thượng Hải, tiệm trà chiều này vừa có phong cách vừa có hương vị.

Kèm theo đó, đương nhiên là lượng người đông đảo.

“Không ngờ ngày làm việc cũng phải xếp hàng.” Lâm Mạn vô cùng ngạc nhiên, cô tưởng cả thế giới đều như cô làm việc chăm chỉ vì miếng cơm manh áo, nhưng phát hiện ra người sống tự tại cũng không ít.

Trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, không thể nói rõ là cảm giác gì.

Tiểu Trương chạy đi lấy số, nhân viên cửa hàng nhắc nhở thân thiện rằng phải đợi ít nhất nửa tiếng.

“Hay là chúng ta đổi sang tiệm khác nhé?” Dù sao ở trung tâm thành phố này chẳng thiếu gì các quán trà chiều, mà thứ giám đốc Lâm thiếu nhất chính là thời gian.

“Không cần đâu.” Lâm Mạn chỉ vào tòa nhà màu cam đối diện đường: “Đi dạo một lát rồi quay lại, thời gian cũng vừa kịp.”

Tiểu Trương nhìn theo hướng tay chỉ của cô, thấy rõ sáu chữ cái “HERMES.”

Còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mạn đã nói: “Lát nữa chọn một chiếc túi đi, coi như quà cưới.”

“Ơ…” Tiểu Trương có chút ngại ngùng.

“Dù sao cũng là tiền của Chu tổng, cứ thoải mái chọn đi.” Lâm Mạn nhẹ nhàng nói rồi cùng nhân viên cửa hàng bắt đầu chọn túi.

Nghĩ kỹ lại, từ sau khi lấy Chu Hạ Nam, cô cũng không có được cái gọi là cuộc sống an nhàn sung sướng. Nhìn những người trên các nền tảng mạng xã hội hot nhất bây giờ, lấy chồng giàu xong, họ thường là đi đây đi đó, mua sắm khắp nơi, ra đường có tài xế đưa đón, về nhà được chồng ôm ấp. Rảnh rỗi thì chơi với chó, với con. Người nào kín đáo hơn cũng là cắm hoa, nấu ăn, đầu tư, một cuộc sống yên bình, không phiền người thường. Như cô, cố gắng đến mấy mà chẳng được gì, quả thực rất hiếm thấy.

Cuối cùng, Lâm Mạn chọn chiếc Kelly Ado, một chiếc ba lô nhẹ nhàng và đơn giản. Nhân viên bán hàng khen cô có con mắt tinh tường, vừa nhìn đã chọn đúng mẫu kinh điển được tái bản.

“Có màu đỏ quốc kỳ không?” Lâm Mạn hỏi. Từ Uyển Nghi luôn tặng cô những chiếc túi kiểu dáng kinh điển, mà màu sắc của chúng lại thường tối giản. Cô cảm thấy đã đến lúc thay đổi phong cách.

Nhân viên cửa hàng tra cứu rồi nói phải điều hàng.

“Được, hàng về tôi sẽ đến lấy.” Lâm Mạn không nói nhiều, lấy thẻ mà Chu Hạ Nam đưa cho ra: “Đợi cô gái kia chọn xong, tính tiền chung luôn.” Nói xong, cô cầm chai nước, vì nhàm chán mà lướt điện thoại.

Trên WeChat có tin nhắn của Chu Hạ Nam: “Nhớ quẹt thẻ của anh nhé!” Còn kèm theo một loạt biểu cảm ngớ ngẩn. Ngón tay Lâm Mạn nhấn vào những biểu cảm đó, dường như đang chọc vào chính Chu Hạ Nam.

“Giám đốc Lâm, em chọn chiếc này nhé.” Tiểu Trương chọn một chiếc túi Garden Party màu cam, kiểu dáng và giá cả đều rất ổn.

“Có phải buộc thêm một chiếc khăn lụa lên sẽ đẹp hơn không?” Cô chỉ vào kiểu trang trí có sẵn trên quầy.

Nhân viên cửa hàng đương nhiên đồng ý, thế là Lâm Mạn lại mua thêm một chiếc khăn, à không, là sáu chiếc. Đến lúc thanh toán, cô bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, yêu cầu nhân viên mang thêm một chiếc Constance màu trắng sữa. Tiểu Trương đứng bên cạnh nhìn đến sững sờ, hoàn toàn không ngờ Lâm Mạn lại có mặt hào phóng như thế, giống như đi chợ mua rau được tặng thêm hành.

“Đi thôi.” Vì mua sắm nhiều món, tâm trạng Lâm Mạn vui lên không ít, ngay cả giọng nói cũng phấn chấn hơn. Có vẻ quẹt thẻ đúng là cách nhanh nhất để cải thiện tâm trạng, đặc biệt là quẹt thẻ của người khác.

Quay lại nhà hàng, đã có bàn. Trong lúc chờ đồ ăn, Tiểu Trương không nhịn được cảm thán: “Giám đốc Lâm, không ngờ chị cũng thích mua sắm đấy.”

Lâm Mạn lúc này mới nhận ra hành động lúc nãy của mình hơi khoa trương.

“Thật ra hồi đại học, tôi là người đặt hàng giao đến ký túc xá nhiều nhất.” Cô thành thật về bản tính của mình. Hồi đó, dù điều kiện gia đình không khá giả, cô vẫn dành hết số tiền kiếm được từ việc dạy thêm để mua đồ trên Taobao. Cô thật sự mê cảm giác thỏa mãn khi đặt hàng, khoảnh khắc trả tiền khiến cô lầm tưởng mình rất giàu có. Dù buồn đến đâu, khi chờ hàng giao đến, cô vẫn sẽ có chút hy vọng vào ngày mai.

Thật ra giá trị những món hàng đó rất thấp, nhưng giống như một mục tiêu nhỏ, kéo Lâm Mạn tiến về phía trước.

“Phụ nữ có lẽ đều như vậy.” Cả hai đều có bệnh tích trữ, muốn mang mọi thứ đẹp đẽ về nhà mình. Vừa nói, Tiểu Trương vừa mở Taobao: “Chị xem, chuyển nhà mà em đặt hơn mười đơn.”

“Giống y hệt.” Lâm Mạn thuận miệng nói: “Hồi tôi kết hôn, sửa nhà đã đặt hơn ba mươi đơn, nhìn thấy số lượng giao hàng còn tự mình sợ hãi.”

Cô dường như muốn dập tắt tâm trạng vui vẻ của mình, lại lôi chuyện kết hôn ra để tự làm khó mình.

Ba mươi đơn hàng đó rốt cuộc là gì, Lâm Mạn phần lớn đã quên. Hiện tại cô thậm chí không hiểu làm sao mình có thể đặt tới ba mươi đơn. Có lẽ khi đó cô chỉ nghĩ đến việc xây dựng một tổ ấm hạnh phúc, nên thấy gì cũng muốn mua.

Tiểu Trương thấy cô có vẻ ủ rũ, liền nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, chẳng hạn: “Giám đốc Lâm, chị có biết chuyện của anh Thông và Mạnh Quyên Quyên không?”

“Chuyện gì?” Lâm Mạn dĩ nhiên không biết, cô rất ít khi quan tâm đến những chuyện đồn đại.

“Họ sống chung rồi!” Vì đã nghỉ việc, Tiểu Trương không chút kiêng dè khi nói chuyện phiếm.

“Vương Thông chẳng phải đã có vợ ở quê sao?”

“Ly hôn rồi!”

“…” Ly hôn xong sống chung, cũng không có gì để nói thêm.

“Chị có biết tại sao vợ anh ta lại đồng ý ly hôn không?”

Lâm Mạn lắc đầu.

“Anh ta lừa vợ mình, nói là để mua nhà ở Thượng Hải nên cần giả kết hôn với Mạnh Quyên Quyên để có đủ điều kiện mua nhà.”

Lâm Mạn nghe xong thấy ghê tởm đến mức không giấu nổi cảm xúc trên mặt, cô khẽ hừ lạnh rồi nói: “Thật không ra gì.”

“Haiz.” Tiểu Trương thở dài, “Có phải đàn ông đến cuối cùng đều biến thành loại người như vậy không?”

“Không đâu, mỗi người một khác.”

Ngày tháng trôi qua nhanh đến mức không nhận ra, chẳng mấy chốc đã đến mùa lạnh nhất nhưng cũng ấm áp nhất trong năm.

Dĩ nhiên, với Lâm Mạn trước đây, cái lạnh gần như làm lu mờ hết sự ấm áp.

Nhưng năm nay đã khác, Chu Hạ Nam quay đầu hối cải khiến cô cảm thấy Tết năm nay mang một ý nghĩa khác biệt, thậm chí có những lúc khiến cô nghĩ rằng cuộc sống như vậy cũng tạm coi là đạt yêu cầu.

“Người nhà em uống giỏi thật.” Trong bữa cơm tất niên, sau khi chuốc rượu xong một vòng, Chu Hạ Nam đổ gục lên vai Lâm Mạn. Cô biết tửu lượng của anh, liền kín đáo né vai mình đi.

Chu Hạ Nam không đạt được mục đích, kêu ư ử như một con cún nhỏ.

Lâm Mạn chỉ liếc anh một cái lạnh lùng, liếc xong lại quay sang nói chuyện với Đường Lý Trí.

Hôm nay, Đường Lý Trí mang chiếc Constance màu trắng mà Lâm Mạn tặng. Dù lương cô ấy cũng khá, nhưng túi Hermes với cô vẫn là một món đồ xa xỉ khó với tới.

Lâm Mạn bảo cô rằng đây là tiền của Chu Hạ Nam.

Vì thế, Đường Lý Trí lại cảm kích liên tục cảm ơn Chu Hạ Nam mấy lần, nụ cười đầy nịnh nọt.

“Chị Mạn Mạn, chị và anh rể làm lành rồi à?” Lúc đi vào nhà vệ sinh, Đường Lý Trí khều khều tay Lâm Mạn, tò mò hỏi.

Nước trong nhà hàng chảy rất yếu, Lâm Mạn rửa tay thật lâu vẫn cảm thấy dính dầu. Cô kéo một tờ khăn giấy, trả lời câu hỏi của em họ: “Đừng hỏi chị những câu sâu sắc như vậy.”

Mấy tháng qua, những việc Chu Hạ Nam làm, Lâm Mạn đều thấy rõ. Thẳng thắn mà nói, Chu Hạ Nam ít nhất so với hơn một nửa đàn ông ở Thượng Hải vẫn tốt hơn, biết quan tâm gia đình, lại dịu dàng. Nhưng tình cảm là đóa hoa quỳnh nở rồi tàn, hồi ức là con quỷ bám riết lấy người. Lâm Mạn thậm chí từng mơ tưởng mình bị mất trí nhớ sau một tai nạn, như thế có lẽ cô và Chu Hạ Nam có thể vui vẻ bắt đầu lại từ đầu.

Đường Lý Trí mím môi, kinh nghiệm yêu đơn phương đáng thương của cô không đủ giúp cô hiểu được lời nói của Lâm Mạn. Theo cô, yêu là yêu, không yêu là không yêu, mọi việc đều có thể dùng một nhát dao nhanh gọn để kết thúc.

“Lý Trí,” Lâm Mạn đột nhiên gọi tên cô ấy.

“Nếu chiếc Constance trắng mà em đang đeo bị bẩn, dù mang đến cửa hàng phục chế cũng không thể xóa hết dấu vết, em có còn dùng nó trong những dịp quan trọng không?”

Đường Lý Trí nhảy cóc suy nghĩ, phản ứng quá nhanh mà buột miệng nói: “Chị nói anh rể bị ‘bẩn’ sao?… Anh ấy không phải ngoại tình chứ?”

Lâm Mạn nghe câu hỏi mà dở khóc dở cười, vội xua tay: “Em xem nhiều chương trình ‘giải quyết mâu thuẫn gia đình’ quá rồi đấy.” Có lẽ vì ấn tượng từ thời trung học quá sâu sắc, trong lòng Lâm Mạn, Chu Hạ Nam vẫn luôn là một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, nụ cười của anh như phát sáng, ngây thơ và chung tình, chỉ tiếc rằng anh không chung tình với cô.

Lịch trình Tết rất bận rộn, sau khi đi thăm họ hàng nhà Lâm lại đến họ hàng nhà Chu, rồi bạn bè, bạn học cũ. Người Trung Quốc trong kỳ nghỉ dài hiếm hoi này có thể nghĩ ra hàng ngàn lý do để tụ họp.

Người tổ chức thường rất hào hứng, còn người được mời thì như Lâm Mạn, miễn cưỡng nửa đẩy nửa kéo mới chịu đi.

Mở cửa phòng riêng, bên trong treo cả băng rôn “Hội bạn học khóa XX trường Trung học Xuân Hoa ” nền đỏ chữ vàng, ngay lập tức kéo mọi người trở lại thời trung học sôi nổi.

Dù đã gần đến giờ hẹn, chỉ có khoảng một nửa số bạn học đã đến. Trịnh Gia Văn, người đứng ra tổ chức, đang bận rộn chạy tới chạy lui với thân hình mệt mỏi sau sinh. Nhưng vì hôm nay nhà hàng không có tôm hùm đất tươi, cô suýt nữa mất kiểm soát cảm xúc mà bật khóc tại chỗ.

Những nam bạn học quen biết nhau vừa thấy Chu Hạ Nam liền ồn ào gọi: “Chu tổng à, Chu tổng ơi,” nhất quyết đòi kéo anh vào chơi bài. Sự ồn ào đó chẳng khác gì lúc tan học xưa kia rủ Chu Hạ Nam đi quán net.

Chu Hạ Nam sợ Lâm Mạn lạc lõng, liền từ chối: “Tôi bỏ chơi lâu rồi, không chơi nữa. Thật đấy, không chơi đâu.”

“Cậu ra ngoài bàn chuyện làm ăn cũng không chơi à? Hay là xem thường bọn này?” Đám bạn học không chịu tha, mỗi người túm một bên tay anh: “Chỉ chơi hai ván thôi! Ai mà chẳng biết cậu từng là ‘vua bài’ ở chỗ Hoàng Kim, chơi với cậu mới nâng trình của bọn này được!”

“Này, vợ tôi đang ở đây. Các cậu đừng nói lung tung.” Chu Hạ Nam quay sang cầu cứu Lâm Mạn, anh sợ nhất là bị nhắc đến những chuyện cũ trước mặt cô. Uống rượu, đánh bài, đua xe… càng nói nhiều, cuộc sống của anh càng khó khăn.

Lâm Mạn đứng yên tại chỗ, món chính còn chưa kịp ăn mà món khai vị đã khiến cô thấy buồn nôn.

“Ôi chao, hóa ra Chu tổng sợ vợ à, bảo sao không bao giờ dám dẫn vợ đi cùng.” Một nam bạn học không biết sự thật, lại nói quá to, lập tức khiến ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Lâm Mạn.

Bị gọi tên, cô không thể không lên tiếng. Cô chậm rãi ngước mắt, mỉm cười với Chu Hạ Nam, ánh mắt như mơ hồ, ánh đèn chùm pha lê trong đôi mắt ấy long lanh tỏa ra ánh vàng.

Chu Hạ Nam bỗng ngây ngẩn trong giây lát. Anh đã bao lâu rồi không thấy Lâm Mạn như thế này?

“Không sao đâu, anh cứ chơi đi.” Cô nói.

Câu nói này khiến những người bạn học cũ lâu ngày không gặp cô phải nghi ngờ rằng ký ức của mình có vấn đề.

Lâm Mạn trước đây, với tính cách thẳng thắn và mạnh mẽ, không bao giờ nói những lời như thế này. Cô ấy đáng lẽ phải quát vào mặt đám nam sinh: “Chơi bời cái gì? Đàn ông không chịu đi kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ biết ăn chơi nhảm nhí!” Sau đó bắt đầu một bài giảng dạy tư tưởng cũ rích.

Nhưng thời gian thay đổi tất cả. Lâm Mạn của hiện tại đã quen sống theo dòng chảy, quen thu mình lại, che giấu những góc cạnh quá sắc nhọn của bản thân. Chỉ cần giấu trong lòng, dù nó có nảy mầm cũng có thể bị lớp áo ngoài che khuất.

Người lần lượt đến đông hơn, và Lâm Mạn phải từng người mỉm cười chào hỏi. Cô cảm thấy giao tiếp xã hội còn mệt mỏi hơn cả làm ăn, mất công ứng phó cả nửa ngày cũng chưa chắc có được gì. Nhưng trong xã hội này, đã là người lớn, cô không thể tỏ thái độ khó chịu.

“Lâm Mạn, bây giờ nhìn cậu thật có khí chất.”

“Nghe nói cậu làm ở công ty nhà Chu Hạ Nam à? Hai vợ chồng cùng hợp tác thật giỏi quá.”

“Wow, Mạn Mạn cậu gầy đi nhiều lắm.”

“Không chỉ gầy đâu, nhìn trẻ như sinh viên đại học ấy, không giống bọn mình đi làm chút nào.”

Những lời khen ngọt ngào, Lâm Mạn đã nghe qua vô số phiên bản. Nhưng cũng giống như thế, khi cô khen người khác cũng chỉ là những câu quen thuộc, chỉ là bây giờ cô sắp cạn ý tưởng rồi.

May thay, Chu Hạ Nam xuất hiện đúng lúc giải cứu cô.

“Lạ thật, đã bao năm trôi qua mà nữ sinh trường mình ai cũng trẻ trung xinh đẹp thế này. Có phải ăn chất bảo quản hết rồi không?”

Với nụ cười hoàn hảo, “soái ca” ra tay khiến ai nấy đều vui vẻ cười rộ lên.

Chu Hạ Nam được đà, cúi đầu thì thầm vào tai Lâm Mạn: “Chồng em đôi lúc cũng giỏi đấy chứ?”

“Giỏi trong khoản dỗ ngọt phụ nữ thì đúng là giỏi thật.” Lâm Mạn chẳng hề bị lay động, còn lườm anh một cái khó chịu.

“Không chỉ thế đâu, vừa nãy anh còn thắng vài ngàn khi chơi bài nữa đấy.”

“Giỏi lắm, chơi bài cũng giỏi.” Vô tích sự như thế mà cũng tự hào, thật không hiểu nổi.

“Anh giỏi nhiều thứ lắm.” Chu Hạ Nam đã quen với kiểu nói một đằng nghĩ một nẻo của Lâm Mạn. Anh nắm tay cô kéo về phía bàn tiệc. Lâm Mạn không thích, giãy giụa trong lòng bàn tay anh, hai người tay đập tay liên tục như trẻ con. Cuối cùng, đến khi có người trêu họ rằng hai vợ chồng đang khoe ân ái, Lâm Mạn mới đỏ mặt rút tay lại.

Bình Luận (0)
Comment