Sự ra đi của Chu Kiến Quân đã mang đến những làn sóng ngầm, mà những làn sóng ấy lại tiếp tục ảnh hưởng lẫn nhau.
Cách mấy hàng bàn làm việc, Lâm Mạn đã nghe thấy giọng nói của Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc là em trai của Chu Kiến Quân, là chú ruột của Chu Hạ Nam. Nhưng tính khí và phẩm chất của ông ta lại là độc nhất vô nhị trong nhà họ Chu.
Nghe nói ông nội của Chu Hạ Nam là một người tài hoa toàn diện, vừa giỏi văn vừa giỏi toán, năng lực xuất chúng, một tay gây dựng nên đế chế y tế Tín Viễn. Nhưng hai người con trai của ông lại không thể kế thừa sự nghiệp này. Người con trai cả thiên về học thuật, không có tâm trí kinh doanh, một lòng nuôi chí “trồng người” khắp thiên hạ; người con trai thứ hai thì ngược lại, không nghiêng về bất kỳ lĩnh vực nào, muốn kế thừa gia nghiệp nhưng lại chỉ biết làm ăn lặt vặt. Đừng nói đến việc làm rạng danh gia nghiệp, chỉ riêng việc giữ gìn nó cũng đã khó khăn. May mắn thay, người con trai cả – Chu Kiến Quân – cưới được Từ Uyển Nghi, ông nội mới có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay.
Hiện tại, ông cụ Chu đã không còn, Chu Kiến Quân cũng ra đi, Chu Kiến Quốc đương nhiên tự xem mình như trụ cột của Y tế Tín Viễn.
“Xin nghỉ phép!? Cô biết bây giờ là lúc nào không? Đến làm thêm giờ còn chưa chắc kịp! Đúng là phụ nữ các cô phiền phức thật, lắm chuyện lại chẳng có chút tinh ý gì cả. Tôi thấy cô cũng lớn tuổi rồi, nếu không làm được việc thì mau nhường vị trí trưởng phòng tài chính cho người khác, về nhà sinh con sớm đi cho rồi.” Chu Kiến Quốc lớn tiếng chỉ trích Tiểu Trương – nhân viên tài chính được Lâm Mạn một tay đào tạo, người không chỉ thành thạo Python mà còn sở hữu chứng chỉ CPA trong tay. Ấy vậy mà chỉ vì giới tính nữ, cô bị gán thành “cỗ máy sinh đẻ.”
Lâm Mạn siết chặt nắm đấm, cô biết rõ cơn giận của Chu Kiến Quốc không nhằm vào Tiểu Trương, mà nhắm vào cô, thậm chí là vào Từ Uyển Nghi.
Tiểu Trương bị quát lớn trước mặt mọi người, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và hoảng loạn. Khả năng xử lý tình huống của cô không tốt bằng năng lực chuyên môn.
“Tôi thấy giám đốc Lâm của các cô cũng có vấn đề. Chọn một cô gái không biết điều làm trưởng phòng, bảo sao nhân viên tôi kêu ca chuyện báo cáo chậm trễ.”
Lâm Mạn nghe càng lâu càng bực. Chu Kiến Quốc hiện tại chỉ giữ một chức vụ nhàn rỗi, người duy nhất dưới quyền ông ta là mấy kẻ quan hệ được ông ta nhét vào. Những lời thiếu căn cứ như vậy mà cũng dám nói ra trước mặt bao người, thật nực cười.
Không nói thêm lời nào, Lâm Mạn đẩy mạnh cánh cửa văn phòng.
Cộp, cộp, cộp! Cô cố tình giẫm gót giày cao gót thật mạnh.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô cháu dâu, Chu Kiến Quốc không thèm để ý, còn đảo mắt xem thường. Ông ta nể Từ Uyển Nghi một phần, nhưng với cô thì sao? Ha, chẳng lẽ cô nghĩ chỉ vì giành được chút thực quyền từ tay Từ Uyển Nghi mà dám đấu với ông ta ư? Đúng là trò cười. Ông ta cũng không giống đám nhân viên kia, chẳng lẽ lại không biết Lâm Mạn chẳng được Chu Hạ Nam coi trọng. Sớm muộn gì cô cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Chu.
“Chú Kiến Quốc, sao mới sáng sớm chú đã tức giận như vậy rồi? Chú lớn tuổi rồi, nên chú ý huyết áp và tim mạch của mình.” Giọng Lâm Mạn vốn dĩ đã thanh thoát, kết hợp với nét dịu dàng đặc trưng của người con gái Giang Nam, nhìn thế nào cũng không giống một người đang gây gổ.
Tiểu Trương muốn giải thích điều gì đó, nhưng Lâm Mạn chỉ khẽ phất tay, ra hiệu cô và mọi người vào phòng trà nghỉ ngơi.
Hừ! Chu Kiến Quốc liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thấy cô giống Từ Uyển Nghi. Ông ta tuyệt đối không thể để sản nghiệp của nhà họ Chu rơi vào tay hai người phụ nữ này.
“Nhân viên ăn lương mà không làm việc, tôi là cổ đông thì làm sao mà không tức giận được chứ.” Chu Kiến Quốc nhíu đôi mày bạc, từng lời nói như bắn thẳng về phía Lâm Mạn.
Rốt cuộc thì Lâm Mạn có tư cách gì mà đứng đây ra vẻ lãnh đạo? Bề ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng bản chất vẫn chỉ là người làm công ăn lương. Nếu ông ta nhớ không nhầm, trước khi kết hôn, Lâm Mạn và Chu Hạ Nam đã ký thỏa thuận tài sản. Cả năm chỉ dựa vào mấy đồng lương và thưởng, có thể là một khoản kha khá đối với người bình thường, nhưng muốn trèo lên thêm một bậc thì đúng là mơ mộng viển vông. Nghĩ vậy, Chu Kiến Quốc càng thêm ngang ngược: “Nhưng tức giận thì tức giận, chúng tôi là cổ đông thì vẫn phải nói lý. Cho nên tôi mới đích thân đến đây dạy cho nhân viên các cô một bài học đấy thôi.”
“Ồ? Vậy chú đang dạy nhân viên chúng tôi cách lập báo cáo tài chính, viết mã code, hay là muốn giảng một bài ‘lịch sử về sự lỗi thời của lễ giáo phong kiến’ vậy?”
“Hóa ra trong mắt giám đốc Lâm, cháu dâu tốt của tôi, lại coi chuyện về nhà sinh con là lễ giáo phong kiến à? Bảo sao anh trai tôi đến chết cũng chẳng có lấy một đứa cháu bế bồng.”
“Chú không được ăn nói hồ đồ.” Lâm Mạn tức đến nghiến răng, nhưng vẫn nở nụ cười nhạt, đôi mắt hơi cong lên phản kích: “Chú tư tưởng phong kiến như vậy, chẳng phải đến giờ vẫn chưa được làm ông nội hay sao?” Nói xong, cô giả vờ che miệng lại, vẻ mặt đầy hối lỗi: “Ồ, cháu quên mất, chú còn chưa có con trai, chỉ là con nuôi thôi.”
Những lời này chẳng khác nào đổ dầu vào lửa khiến Chu Kiến Quốc tức điên.
Chu Kiến Quốc xưa nay không chịu nổi khi bị người khác chọc tức, trán ông ta lập tức hằn đầy nếp nhăn: “Ai dạy cô nói mấy lời này hả? Ngay cả Chu Hạ Nam cũng không dám nói với tôi như thế!”
Chính vì Chu Hạ Nam không dám nên mẹ chồng mới hy vọng cô sẽ dám làm vậy.
Lâm Mạn cười thầm trong lòng, cảm thấy Chu Kiến Quốc vừa xấu xa vừa ngu ngốc, đến mức không xứng đáng là em trai của thầy Chu.
Cuộc đấu khẩu đến đây coi như đủ rồi, Lâm Mạn định nói một tiếng “xin lỗi” để chấm dứt màn đối thoại vô nghĩa này thì Chu Hạ Nam đột nhiên từ phòng họp trên lầu chạy xuống.
Anh dường như chạy rất vội, đến điện thoại cũng không mang theo. Không biết là ai đã nhiều chuyện báo tin cho anh.
“Chú đang thay cháu dạy vợ sao?” Anh nhìn thẳng vào Chu Kiến Quốc, nhưng cánh tay lại tự nhiên ôm lấy eo của Lâm Mạn, thân mật đến mức không hề để ý tới ánh mắt dò xét của đám nhân viên trong phòng trà.
Lâm Mạn có chút không tự nhiên. Cô muốn nhắc Chu Hạ Nam rằng sự xuất hiện của anh sẽ chỉ ảnh hưởng đến màn thể hiện của cô. Đặc biệt là ngón tay anh, xuyên qua lớp vải lụa mỏng, nhiệt độ ấy rõ ràng đến mức khiến người ta khó giữ được bình tĩnh.
Thấy cháu trai, sắc mặt Chu Kiến Quốc liền dịu đi nhiều. Ông ta quay đầu đi, hoàn toàn gạt Lâm Mạn ra khỏi tầm mắt rồi đáp lời: “Chú thì dạy được gì chứ? Chú không biết tài chính, cũng chẳng hiểu gì về máy tính. Mấy cái khách hàng chú quen có ích lợi gì đâu.”
“Chú là người có công lớn của công ty, sao có thể vô dụng được. Chắc là do Mạn Mạn nóng tính, không nói rõ ràng nên mới khiến chú hiểu lầm.” Chu Hạ Nam cười nhẹ, giải vây cho Lâm Mạn.
“Cô ta nói rất rõ ràng, y như phát thanh viên vậy.”
“Nói rõ ràng cũng không bằng dì tương lai của cháu rồi. Chú à, lần sau chú đưa dì về nhà chơi, để dì dạy cho Mạn Mạn cách nói chuyện nhé.”
“Cũng được.” Nghĩ đến khuôn mặt xinh xắn của cô bạn gái mới, Chu Kiến Quốc lập tức mất hết hứng thú cãi vã với Lâm Mạn. Sau đó, chú cháu hai người còn lên sân thượng hút điếu thuốc, cuối cùng Chu Kiến Quốc cũng không tìm cô gây chuyện nữa.
Trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa, Chu Hạ Nam gõ cửa phòng làm việc của Lâm Mạn. Người bên trong trả lời rất nhanh.
“Em không ngủ trưa à?” Anh đẩy nhẹ cửa, chỉ mở một khe nhỏ, rồi nhanh nhẹn lách vào trong.
“Muốn ngủ nhưng không được.” Lâm Mạn khổ sở chỉ vào hai chiếc máy tính trước mặt.
“Không hổ danh là ‘bà chủ nhỏ’ của công ty.”
“Phòng này cách âm rất tốt.” Lâm Mạn trừng mắt nhìn anh, ngụ ý không muốn tiếp tục đóng vai vợ chồng ân ái nữa.
Việc giả vờ thân mật là ý của Chu Hạ Nam, chính xác hơn là được Từ Uyển Nghi gợi ý. Trước khi mất, Chu Kiến Quân dù không trực tiếp điều hành công việc nhưng vẫn đến công ty vào các dịp lễ tết để phát thưởng, như một linh vật mang lại may mắn. Bây giờ ông không còn nữa, lòng người dễ trở nên rối loạn. Chưa kể Chu Kiến Quốc đang dòm ngó, đối thủ trong ngành cũng rất dễ nhân cơ hội này chen chân vào. Nhưng nếu vợ chồng người thừa kế tương lai hòa thuận, đồng tâm hiệp lực, tình hình sẽ thay đổi hoàn toàn.
Huống hồ, dù vở kịch “đồng cam cộng khổ” này không thành công, nếu bị nhân viên cũ phát hiện ra sự thật hai người từng bất hòa, Chu Hạ Nam vẫn có thể tiếp tục diễn vai người chồng “lãng tử quay đầu”, một câu chuyện cảm động đầy tình người.
Không có sai sót nào.
Ngoài Lâm Mạn, không ai cảm thấy bất an. Cô ấy mệt mỏi vì phải đối phó với Chu Hạ Nam, luôn cảm thấy anh ta diễn quá lố, thiếu điểm dừng, thường khiến người khác không biết đâu là thật đâu là giả, và trái tim không biết đặt vào đâu. Cô đã một lần vấp phải cái bẫy giả vờ tình cảm sâu nặng của anh ta, không thể để bị lừa nữa.
Chu Hạ Nam nhìn thấy vẻ mặt của cô, tưởng cô còn giận Chu Kiến Quốc, liền kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với cô, làm hòa giả vờ: “Chú tôi thế này đâu phải mới có mấy ngày, đừng bận tâm với ông ấy, dù sao thì vài năm nữa ông ấy cũng sẽ nghỉ thôi.”
“Tôi không có.” Lâm Mạn nhìn mũi, mũi nhìn tâm, những bảng biểu dày đặc, cô không xem được một chữ nào.
Chu Hạ Nam đột nhiên cúi gần về phía trước, mũi chỉ vào cô: “Không được nói dối tôi.”
Lại nữa rồi, anh ta không biết gì về khoảng cách sao.
Lâm Mạn mất kiên nhẫn quay đầu, hơi lùi về phía sau vài centimet.
Huh, thật sự không có cảm giác thành tựu gì cả, dù sao anh ta cũng là người từng trải qua muôn hoa, kết quả bây giờ ngay cả vợ mình cũng không trêu đùa được. Rốt cuộc là do mình kém cỏi, hay đối phương quá bướng bỉnh, anh ta không hiểu nổi.
“Cô lúc nào cũng mặt buồn rười rượi, mọi người sẽ nghĩ tôi ở nhà hành hạ cô đấy.” Chu Hạ Nam chán nản dựa vào lưng ghế, hai tay ôm ngực, đôi chân bắt chéo lười biếng đặt lên trên.
Đây là Chu Hạ Nam mà Lâm Mạn quen thuộc nhất, luôn coi đời như trò đùa, không lo lắng về gì cả, không có gì trong mắt anh ta, không ai và không việc gì đáng để anh ta quan tâm.
“Cô đóng vai ác, tôi đóng vai tốt, chẳng phải rất hợp sao.”
“Chán quá.” Chu Hạ Nam lắc đầu nhẹ, “Cảm giác giống như bố mẹ tôi.”
“Được lợi còn giả vờ ngây thơ.” Lâm Mạn lẩm bẩm, “Anh đến tìm tôi làm gì?”
“Tuần sau có cuộc họp nửa năm, tôi muốn chính thức thành lập một nhóm dự án phụ trách công việc y tế trực tuyến.”
“Anh biết việc phê duyệt hiện nay khó khăn thế nào không, mà bỏ qua việc phê duyệt…”
“Tôi biết, nhưng đây là xu hướng. Công việc cũ đã bão hòa, phải nhanh chóng thay đổi.”
“Dư Hạo lại tìm anh sao?”
“Tôi tự có phán đoán!”
“Chu Hạ Nam, Tín Viễn không giống công ty của anh ấy. Công ty của anh ấy toàn là tiền nóng từ quỹ đầu tư, muốn đốt ở đâu thì đốt ở đó. Chúng ta làm công việc thực tế, không có tiền để đốt theo kiểu đó.”
“Vậy nên mới cần hợp tác.”
Lâm Mạn thở dài: “Anh nghĩ anh có thể lợi dụng ngành này để kiếm được lợi nhuận từ đàn anh của mình sao? Anh ấy còn khôn khéo hơn anh nhiều.” Đến lúc đó, nếu anh ấy thản nhiên tuyên bố phá sản cá nhân, thì nền tảng Tín Viễn xây dựng mấy chục năm qua cũng sẽ tan tành. Nghĩ đến đây, Lâm Mạn cảm thấy bất an.
“Đừng xem thường tôi.” Chu Hạ Nam bĩu môi, càng nghe càng khó chịu.
“Tôi không xem thường anh. Tôi chỉ biết anh đủ tử tế để dễ bị người khác gài bẫy.”
“Này!” Lời khen chẳng giống lời khen, chê cũng chẳng ra chê, Chu Hạ Nam càng thêm bất mãn.
“Nếu anh thực sự muốn mở mảng kinh doanh mới, thực ra có thể cân nhắc đến dưỡng lão và phục hồi chức năng. Xây dựng nền tảng dữ liệu thực sự không phải thế mạnh của Tín Viễn.”
Chu Hạ Nam đã tốn bao công sức suy nghĩ, nên dù thế nào cũng không muốn bị Lâm Mạn dễ dàng phủ định. Vì thế, anh đen mặt không nói lời nào.
“Chu Hạ Nam.” Lâm Mạn hạ giọng gọi tên anh, “Hiện tại, tôi là người không thể nào hại anh nhất.”
“…Đừng có làm nũng với tôi, vô dụng thôi.”
Trời đất, ai làm nũng chứ? Cô chỉ muốn nói chuyện tử tế với anh thôi. Thật là hết cách.
“Vậy để tôi suy nghĩ thêm.” Nói là “vô dụng”, nhưng Chu Hạ Nam vẫn bị thuyết phục.
Lâm Mạn hài lòng gật đầu.
Trước khi ra ngoài, Chu Hạ Nam nhớ đến bữa tiệc tối nay, bèn nói: “Tối nay tôi không về nhà ăn cơm.”
“Ồ, vậy để tôi bảo dì nấu ít món lại.”
Nói cứ như ở nhà chỉ có mỗi anh ăn vậy. Nhìn dáng vẻ điềm nhiên của Lâm Mạn, Chu Hạ Nam bỗng cảm thấy bực mình mà chẳng rõ lý do.
“Cô không hỏi tôi đi làm gì sao?”
“Thì đi bàn chuyện làm ăn, còn đi đâu được nữa.” Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngạc nhiên. Thú thực, trí tưởng tượng của cô quá hạn chế, không nghĩ ra nổi giờ này Chu Hạ Nam còn có thể đi đâu. Nếu lại đến quán bar thì đúng là một Lưu A Đẩu đời mới, cô cũng vui lòng khỏi phải nâng đỡ nữa.
(Lưu A Đẩu là một nhân vật lịch sử nổi tiếng trong thời kỳ Tam Quốc của Trung Quốc. Ông là con trai của Lưu Bị, một trong những nhà lãnh đạo quân sự và chính trị quan trọng nhất trong lịch sử Trung Quốc. Mặc dù ông mang dòng máu hoàng gia và được giao phó trọng trách lớn lao từ cha mình, nhưng khả năng lãnh đạo yếu kém cùng với những quyết định sai lầm đã dẫn đến sự sụp đổ của vương quốc mà cha ông đã dày công xây dựng.)
“Bàn chuyện làm ăn cũng nguy hiểm lắm đấy.” Đôi mắt mở to của Chu Hạ Nam trông có chút tủi thân.
Biểu cảm của Lâm Mạn ngày càng khó xử, giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
“Thôi đi, có nguy hiểm thế nào cô cũng chẳng lo đâu.” Ném lại câu nói này, Chu Hạ Nam giận dữ đóng cửa rời đi.
Haiz, đúng là bản tính khó đổi, dù bên ngoài có giả vờ trưởng thành đến đâu, trở về đối mặt với người thân quen, vẫn trẻ con đến phát bực.