Tôi Sống Ở Bức Tường Phía Nam

Chương 30

“Em có mang mascara không?” Lâm Mạn hỏi Đường Lý Trí đang ngồi đối diện.

Họ vừa kết thúc buổi làm tình nguyện ở khoa Nhi của bệnh viện Nhân Hòa. Chỉ là Lâm Mạn không ngờ Đường Lý Trí lại khóc như mèo hoa vì câu chuyện của những đứa trẻ bệnh tật, sớm biết vậy cô đã không để em họ mình đi cùng.

Đường Lý Trí một tay cầm gương, tay kia cầm khăn giấy, nói chuyện vẫn nghẹn ngào: “Tội nghiệp quá. Thằng bé chẳng làm gì sai mà lại mắc bệnh tim, thật là đáng thương.” Lớn thế này rồi, cô vẫn khóc hết mình trước những câu chuyện xứng đáng, khiến Lâm Mạn nhớ lại cô bé từng khóc cả buổi chiều chỉ vì một con mèo lạc trong phim hoạt hình.

“Thế giới này vốn không công bằng.” Lâm Mạn không có cảm xúc dạt dào như Đường Lý Trí, cô đưa tay chỉnh lại đường kẻ mắt bị lem của em họ. “Em đấy, ngày thường hung dữ như hổ, tất cả chỉ là giả vờ thôi.”

Đường Lý Trí bĩu môi, lườm cô một cái thật khẽ.

“Chào cô Lâm, hôm nay dùng gì ạ?” Cô đã đến quán rượu này nhiều đến mức nhân viên phục vụ tinh ý nhớ cả họ của cô.

“Em chọn đi.” Lâm Mạn nhìn sang Đường Lý Trí.

“Một ly latte, một ly soda chanh, một phần chè đậu đỏ với bánh gạo, một phần gà rán, thêm hai miếng bánh scone trà xanh nữa. Chị Mạn Mạn, chị muốn gọi thêm gì không? Em mời đó.”

“Không cần đâu.” Lâm Mạn cười nhạt, ăn hết những món này đã là nể mặt lắm rồi, đây đúng là một buổi tiệc toàn đồ ăn đầy calo. “Công việc mới thế nào rồi?”

“Em còn chưa đi làm mà. Nhưng chưa kịp làm gì, mẹ em đã bắt đầu càm ràm rồi: ‘Trời ơi, mới được bao lâu đã đổi việc, chẳng định hướng gì cả, làm cái gì cũng không ra hồn.’” Lâm Mạn nghe mà thấy hình bóng dì mình hiện lên rõ mồn một.

Thấy tâm trạng của chị họ khá tốt, Đường Lý Trí liền hỏi: “Chị Mạn Mạn, mấy hôm trước em hình như gặp anh rể.”

“Ồ, em chào hỏi rồi chứ?”

Đường Lý Trí xua tay: “Ở… ở quán bar, ồn ào lắm.”

“Sao em lại đi quán bar?” Lâm Mạn nhíu mày, cô vốn có ác cảm với quán bar, có lẽ vì trong đó chứa đựng quá nhiều kỷ niệm không đẹp với Chu Hạ Nam.

“À…” Đường Lý Trí lúng túng, cảm thấy trọng tâm của chị họ hình như bị lệch, “Em đi với Lý Tự, mà bọn em chỉ uống đồ không cồn thôi.”

“Thế cũng bớt đi đi, ở Thượng Hải này nhà hàng Âu hay quán Nhật cũng đủ cho mấy cô gái nhỏ tụ tập rồi.”

“Vâng vâng vâng.” Đường Lý Trí bị mắng cúi gằm mặt, rồi chợt nhớ ra, vội nói: “Khoan đã, ý em là muốn kể chuyện về anh rể cơ.”

“Anh ấy thì có chuyện gì?”

“Ngồi chung bàn với anh ấy có một người là hoa khôi trường đại học của bọn em.” Do nội dung câu chuyện không mấy hay ho, Đường Lý Trí gần như thì thầm trong miệng.

“Nhưng hình như là người khác trong bàn đưa cô ấy tới.” Đường Lý Trí vội bổ sung.

“Ồ.” Lâm Mạn chỉ nhẹ nhàng đáp, cầm ly cà phê với vẻ mặt khó đoán. Sau khi đặt ly xuống, cô mới nói: “Chắc là bàn chuyện làm ăn.”

“Chắc vậy.” Đường Lý Trí thuận theo lời chị, dù sao mục đích của cô cũng chỉ là nhắc nhở một chút. “À đúng rồi, chị Mạn Mạn, cuối tuần nhà dì ba mời cơm, chị có đi không?”

“Nếu không đi, chắc chắn mẹ chị sẽ nói là không biết lễ nghĩa.” Lâm Mạn nhướn mày, bất lực liếc nhìn Đường Lý Trí. Cô em họ đối diện cũng làm vẻ mặt bất mãn, còn cố tình đảo mắt đầy chán nản.

“Chẳng qua là anh họ kiếm được chút tiền thôi mà. Nhưng chị nói xem, mấy thứ lãi suất cao ngất ngưởng như thế này thật sự là hợp pháp sao? Anh ấy trước đây học đại học hạng hai còn phải thi lại hai lần mới đậu, kết quả lại đầu tư giỏi hơn cả sinh viên Phục Đán hay Tài Đại à?”

“Chị cũng không chắc.” Lâm Mạn lớn hơn Đường Lý Trí vài tuổi, mà sự trưởng thành trong suy nghĩ lại vượt xa, cô hiểu rõ việc kiếm tiền không liên quan nhiều đến trình độ học vấn.

“Dù sao em cũng không tin. May mà mẹ em đã đem hết tiền đi mua nhà, nếu không với cái vẻ hào hứng của bà ấy, chắc chắn cũng sẽ nhảy vào thử sức.”

“Dì còn tốt lắm, thỉnh thoảng còn nghe lời em. Chứ bố mẹ chị…” Lâm Mạn nhắc đến bố mẹ mình, lập tức cảm thấy đau đầu.

Quả nhiên, buổi tụ họp cuối tuần chẳng khác gì màn khoe khoang không dứt của các bậc trưởng bối, họ công khai hoặc ngấm ngầm thể hiện rằng cuộc sống của mình tốt đẹp đến mức nào.

“Tốt đẹp cái quái gì.” Đường Lý Trí ngồi bên cạnh bĩu môi, làm khẩu hình miệng đầy bất mãn hướng về phía Lâm Mạn. Cô chỉ có thể nháy mắt ra hiệu cho em mình kiềm chế, kẻo bị người lớn thấy, thì không tránh khỏi một trận mắng mỏ tập thể.

Về đến nhà, Lâm Mạn đã mệt rã rời. Cô xoa trán, thay dép lê.

“Đi đâu vậy?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phòng khách. Chu Hạ Nam đang ngồi đó, sắc mặt không tốt chút nào. Không phải hôm nay anh có tiệc xã giao sao? Kết thúc sớm vậy à?

“Tôi hỏi cô đi đâu?” Chu Hạ Nam lặp lại câu hỏi.

“Nhà mẹ tôi có buổi tụ họp gia đình.”

“Tại sao không nói với tôi?”

“Nói cái gì?” Lâm Mạn thấy buồn cười. Anh vốn ghét nhất những buổi trò chuyện vô vị của các ông các bà, chẳng lẽ cô phải tự chuốc nhục đi mời anh?

Nhưng Chu Hạ Nam lại không nghĩ vậy. Anh cảm thấy mình bị gạt ra ngoài, bị Lâm Mạn cố tình loại khỏi các mối quan hệ trong gia đình cô.

“Cô can thiệp vào nhiều chuyện nhà tôi như vậy, sao tôi lại không thể tham gia chuyện nhà cô?”

“Chỉ toàn là những chuyện vụn vặt của người lớn, anh chắc chắn muốn nghe sao?”

“Không nghe thì làm sao biết được?”

“Chu Hạ Nam, tối muộn thế này anh đừng gây sự với tối nữa.”

“Lâm Mạn! Rốt cuộc là ai đang gây sự đây? Chúng ta chưa ly hôn, cô còn xem tôi là chồng không?”

“Hừ.” Nghe đến đây, Lâm Mạn cười lạnh, cuối cùng cũng không nhịn được, bật ra lời chế nhạo: “Anh thấy nực cười không? Mấy năm trước chẳng bao giờ tham gia họp mặt gia đình tôi, giờ lại muốn đi, anh muốn xuất hiện để dọa ai vậy?”

Giọng nói của cô xa cách và lạnh lùng, khiến Chu Hạ Nam ngay lập tức bùng nổ cảm xúc: “Mẹ kiếp, tôi đâu có nói về chuyện đó!”

“Ồ?” Lâm Mạn kéo dài giọng, thốt lên như chế nhạo, “Vậy anh định tính sổ gì với tôi? Hay là lại có chuyện gì với Phương Tĩnh Thư nữa rồi?”

“Lâm Mạn!” Chu Hạ Nam vốn định nói chuyện tử tế với cô, nhưng thái độ của cô lại quá gay gắt. Hỏi thử xem ai có thể chịu nổi một người phụ nữ như thế này? “Về chuyện đứa bé bị sảy, hôm nay cô phải nói rõ với tôi!”

“Có gì để mà nói.” Chuyện cũ mèm như cơm nguội, Lâm Mạn chẳng buồn quan tâm. Cô uể oải ngáp dài, khoác túi đi thẳng về phòng ngủ, trong đầu thầm mắng anh là đồ thần kinh.

Nhưng vừa đi được vài bước, cổ tay cô đã bị Chu Hạ Nam nắm chặt. Cả hai người đều gầy, những khớp xương cấn vào nhau đau điếng.

“Nói rõ ràng đi!” Lúc này, anh rất muốn biết rốt cuộc chuyện đứa con đã từng tồn tại giữa họ là như thế nào. Vì sao anh chưa từng biết đến sự hiện diện ngắn ngủi ấy, và tại sao Lâm Mạn có thể nhẹ nhàng phớt lờ đến vậy?

Lâm Mạn bị siết đau, cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được.

“Rắc muối lên vết thương người khác, anh vui lắm đúng không?” Cô ngoái đầu lại, gương mặt với biểu cảm đau đớn của cô khiến người đối diện rùng mình.

Về đứa bé ấy, cô còn kỳ vọng và yêu thương nó hơn cả anh. Nhưng nó đến quá lặng lẽ, và lúc ra đi cũng chính là lúc cô biết lần đầu tiên rằng nó từng hiện diện trong cuộc đời mình.

“Với kiểu quan hệ như chúng ta, ai mà muốn đầu thai làm con của chúng ta cơ chứ.” Cô nhìn xuống đôi tay họ đang giằng co, giọng điệu mỉa mai. Những lần bóp nghẹt, kéo giật hay cãi vã luôn nhiều hơn cả những lần nắm tay nhau bình yên.

“Tại sao cô không nói với tôi?”

“Nói với anh? Chu Hạ Nam, lúc đó anh nghĩ tôi có tìm được anh không?” Quan hệ giữa họ đã lạnh lẽo đến mức cô còn nghĩ chẳng thể tiếp tục được nữa, thậm chí đã muốn buông tay, huống hồ gì là anh – người lúc nào cũng chỉ muốn chạy trốn.

“…”

“Cảm ơn đi, nhờ thế anh mới được nhẹ nhàng thoải mái đòi ly hôn với tôi như bây giờ.” Cuối cùng, cô vung tay gạt đi cái nắm tay của anh. Còn anh giận dữ hay tổn thương, biểu cảm nào của anh giờ đây cũng chẳng còn liên quan đến cô nữa.

Thực ra, Lâm Mạn từng nghĩ Chu Hạ Nam sẽ không bao giờ biết về sự tồn tại của đứa trẻ ấy.

Đó là một sinh linh đáng thương, cố gắng lắm mới đầu thai đến nhân gian, mang đầy kỳ vọng. Nhưng cha mẹ nó mỗi ngày chỉ biết gào thét, đấu khẩu. Nếu nó không tự lựa chọn rời đi, thì cuối cùng cũng sẽ bị chính hai người này từ bỏ.

Đó là bi kịch định mệnh giữa cô và Chu Hạ Nam. Những gì trông có vẻ tốt đẹp mãi mãi chỉ là ánh sáng chóng tàn của đóa hoa quỳnh, rực rỡ một đêm rồi lụi tàn.

***

Khi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, Lâm Mạn từng thực sự tin rằng họ sẽ có tương lai.

Lúc làm thêm giờ nửa đêm, họ đột nhiên hứng thú chạy xuống dưới lầu ăn kem. Món cô thích nhất là que kem chocolate, nhưng hôm đó đã hết. Chu Hạ Nam vẫn nắm chặt tay cô, dẫn đi mấy ba bốn tiệm khác để tìm cho bằng được.

Khi ký được hợp đồng với một khách hàng khó tính, anh vui đến mức không màng ai đang nhìn, ôm lấy cô và hôn lên má ngay giữa đám đông.

“Cô gái, chiếc cà vạt này là mẫu mới, có thể rất hợp với bạn trai cô.” Nhân viên bán hàng cầm trên tay một chiếc cà vạt lụa màu xanh ô liu, điểm xuyết hoa văn ánh kim. Mẫu thiết kế mới mẻ nhưng không mất đi vẻ lịch lãm.

Bạn trai? Lâm Mạn nhìn về phía Chu Hạ Nam, người đang chọn áo sơ mi ở xa xa, mỉm cười ngọt ngào. Thành thật mà nói, cô thật sự muốn vượt qua giai đoạn yêu đương này, trực tiếp bước vào mối quan hệ chắc chắn với anh. Nhưng cô lại sợ ép buộc anh quá mức, Chu Hạ Nam sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy.

“Bao nhiêu tiền vậy?”

“2200 tệ.” Giá hơi cao, không biết trong đó bao gồm bao nhiêu phần là thương hiệu. Nhưng vì người mình yêu, bất cứ thứ gì cũng đều đáng giá. Cô không do dự lấy ví ra thanh toán.

Giờ đây, cô bắt đầu hiểu được tâm lý vung tiền của Chu Hạ Nam ngày trước. Nếu điều kiện cho phép, ai mà không muốn để người yêu khoác lên người những món đồ mình tặng, như một cách tuyên bố với cả thế giới rằng đây là người thuộc về mình?

“Chu Hạ Nam?” Chỉ vừa quay lưng lại, cô đã không còn thấy anh đâu.

“Xin lỗi, tôi sẽ gọi anh ấy đến thử ngay. Chị vui lòng chờ chút.” Lâm Mạn chưa quen mua sắm ở các cửa hàng cao cấp trong nước, cô sợ nhân viên bán hàng sẽ nghĩ cô không đủ khả năng chi trả. Hai má cô đỏ lên vì ngượng ngùng.

Thực ra Chu Hạ Nam không đi xa lắm, anh chỉ tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nên bất giác bước theo.

Rẽ phải ra cửa là thấy bóng lưng mơ hồ của Chu Hạ Nam, giống như dòng chữ “to be continued” cuối một bộ phim, mang theo nhiều câu chuyện chưa kể hết.

Rốt cuộc, anh cũng không còn là chàng trai thuở học trò nữa rồi.

Lâm Mạn thầm thở dài, hít sâu một hơi rồi giả vờ thoải mái chạy bước nhỏ đến bên anh. Cô vỗ nhẹ lên vai Chu Hạ Nam, nở một nụ cười rạng rỡ, định khoác tay anh.

“Sao thế?” Cô hỏi nhưng lại mơ hồ cảm nhận được sự kháng cự của anh. Họ là người yêu, số lần nắm tay và hôn nhau giờ đây không đếm nổi trên đầu ngón tay, anh còn bày đặt giữ kẽ gì nữa chứ.

Một cơn lo lắng thoáng qua trong lòng Lâm Mạn, kèm theo đó là sự khó chịu âm ỉ.

Nhưng cô vốn là kẻ “dự bị” mới được lên chính thức, dù có không vui cũng không dám nổi giận trước mặt anh.

“Không có gì.”

“Ồ, vừa nãy em nhìn trúng một chiếc cà vạt…” Cô còn chưa kịp nói xong, đôi mắt cận thị không quá nặng của cô đã nhìn thấy người đang đi tới phía trước.

Thảo nào anh lại lạ lùng như vậy.

Nhìn người đàn ông bên cạnh đang cứng ngắc và lúng túng, Lâm Mạn chỉ có thể thay anh mở lời: “Tĩnh Thư, cậu về nước rồi à.”

Phương Tĩnh Thư mặc một chiếc váy lụa trắng, khí chất thanh tao xuất chúng. Mỗi lần cô xuất hiện đều khác biệt, nhưng vẫn độc nhất vô nhị. Mọi phụ nữ bình thường lập tức biến thành nền cho cô tỏa sáng.

Phương Tĩnh Thư chủ động đưa tay ra, cười hờ hững. Nhưng Lâm Mạn lại cảm thấy có chút gì đó mỉa mai. Có lẽ là vì cô quá thiếu tự tin.

“Các cậu vẫn còn bên nhau à.” Rõ ràng, Phương Tĩnh Thư vẫn nhớ chuyện ở sân bay ngày đó.

Nếu cô ta đã buông bỏ Chu Hạ Nam, tại sao lại nhớ lâu như vậy?

Lâm Mạn là phụ nữ, lại đang trong một mối quan hệ yêu đương, nên lúc này trong đầu không khỏi vang lên tiếng chuông cảnh báo dồn dập. Tiếng chuông đó làm cô gần như chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

“Dạo này cậu thế nào?” Chu Hạ Nam trả lời không đúng trọng tâm. Đôi mắt đẹp của anh như bị tê liệt, chỉ nhìn vào phía Phương Tĩnh Thư, không thể chuyển hướng sang nơi khác.

Mà người phụ nữ bên cạnh anh – Lâm Mạn, vì cảm giác tự ti mà dần trở nên lúng túng, anh hoàn toàn không nhận ra.

“Cũng tạm thôi – Fine.” Phương Tĩnh Thư khẽ cười, cố gắng che giấu sự mệt mỏi, nhưng ai nhìn cũng biết cô sống không tốt.

Chu Hạ Nam xót xa, bàn tay của anh bỗng chốc căng cứng. Lâm Mạn, người đang nắm lấy cánh tay anh, nhận ra sự thay đổi ấy rất rõ. Cô tự thấy mình trở nên thừa thãi, liền buông tay ra, để cánh tay buông thõng vô lực bên hông.

Hóa ra, mối tình ngọt ngào mà cô từng nghĩ chỉ là sự bố thí và sự thành toàn của Phương Tĩnh Thư.

“Lâu rồi không gặp, hay là… hay là đi ăn tối cùng nhau nhé.” Lúc đưa ra lời mời, Chu Hạ Nam mới chợt nhớ ra sự hiện diện của Lâm Mạn.

Lâm Mạn không giận, cô rất rộng lượng, giống như bất kỳ “người dự bị” biết điều nào khác. Cô hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, nắm rõ giới hạn: “Tớ biết trên tầng có một nhà hàng Nhật mới mở. Tĩnh Thư, cậu thích ăn đồ Nhật mà, để Chu Hạ Nam mời cậu một bữa tẩy trần nhé. Nhưng tớ có hẹn người khác, để lần sau gặp cậu sau vậy.” Vừa nói, Lâm Mạn vừa cúi đầu tìm kiếm thông tin nhà hàng trên điện thoại.

Trong khi đó, Chu Hạ Nam và Phương Tĩnh Thư vẫn đứng nguyên tại chỗ, bầu không khí giữa họ không chứa nổi người thứ ba. Thậm chí, họ dường như không nghe thấy những lời mà Lâm Mạn vừa nói.

Cảm giác bản thân thừa thãi khiến Lâm Mạn chỉ biết bất lực. Cô vẫy vẫy chiếc điện thoại, vội vàng chào: “Tớ trễ giờ rồi, đi trước nhé.”

Thực ra, cô có việc gì đâu, chỉ là biết điều mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment