Tôi Sống Ở Bức Tường Phía Nam

Chương 34

Hai tầng, khoảng cách không quá cao cũng không quá thấp, khiến cho một bên chân trái của Chu Hạ Nam bị gãy.

Anh nằm trong phòng cấp cứu rên rỉ, khiến cô y tá trẻ không dám tiếp tục lau cồn lên mặt anh.

Lâm Mạn vừa mới đóng tiền viện phí, không dám vào, sợ Chu Hạ Nam nhìn thấy lại càng tức giận nên ngồi ngoài hành lang, một mình ngẩn ngơ nhìn đám đông đi qua.

Tại sao mâu thuẫn giữa họ lại đến mức này?

Không phải nói chỉ cần cô giải thích thì anh sẽ nghe sao?

Tại sao bây giờ anh thà muốn chết cũng không chịu nghe một câu giải thích?

Lâm Mạn không có thời gian để giận hay buồn, cô chỉ cảm thấy sợ hãi. Cô cảm thấy sự cứng đầu của mình suýt nữa đã gây ra cái chết cho một người. Nếu Chu Hạ Nam chết rồi… Nghĩ đến đây, cô không kìm được, lấy tay che mặt cúi đầu khóc.

“Mạn Mạn đừng khóc. A Nam thằng bé chỉ là chưa trưởng thành, lần này thực ra chỉ muốn khiến mẹ phải khó xử thôi. Không sao đâu, bác sĩ nói nó còn trẻ, một tháng nữa sẽ hồi phục.” Từ Uyển Nghi, người đã chứng kiến nhiều phong ba bão táp, không để sự phản kháng của Chu Hạ Nam vào lòng. Bà hiểu rõ con trai mình, ngay cả khi ép anh ta chia tay với Phương Tĩnh Thư, Chu Hạ Nam cũng chưa từng nghĩ đến việc tự tử, lần này chỉ là do làm quá đà mà thôi.

Lâm Mạn lại không muốn tiếp tục đánh cược nữa. Cô lau nước mắt, nói: “Hay là hủy bỏ đám cưới, bố mẹ con, con sẽ tự giải thích.” Cô không cần nữa, biệt thự và gia đình chồng tốt, không thể lấy mạng của Chu Hạ Nam để đổi lại. Hơn nữa, dù Chu Hạ Nam không chết, cô cũng cảm thấy trái tim mình gần như đã bị dày vò đến chết.

“Con gái ngốc, con đang nói cái gì vậy?” Từ Uyển Nghi an ủi cô: “Đàn ông đều như vậy, trẻ con, không chịu trưởng thành. Nhưng rồi sẽ có một ngày họ hiểu ra, những người bên cạnh mới là quan trọng nhất. Con đã đợi lâu như vậy rồi, đợi thêm chút nữa có được không? Bố mẹ sẽ giúp con mà.”

Những lời này nghe rất hay, nhưng Lâm Mạn không thể gật đầu. Điều duy nhất cô có thể làm là tiếp tục chống đỡ đầu, tiếp tục ngây ngô nhìn chằm chằm vào hành lang trước mặt.

Những đôi giày lần lượt đi qua trước mắt cô, sạch sẽ, bẩn thỉu, đắt tiền, rẻ tiền, sạch mà rẻ, đắt mà bẩn, cô nhìn qua như ngắm một vòng triển lãm, trong lòng tự hỏi liệu chính mình sai hay là thế giới này sai.

Chu Hạ Nam chỉ cần bó bột mà không chịu về nhà, nói rằng mình chóng mặt, muốn ở lại viện để theo dõi, làm kiểm tra toàn thân.

Anh ta nói đại khái như vậy: “Bệnh viện tốt quá, có bao nhiêu y tá xinh đẹp. Mà nhảy lầu cũng không chết, lúc nào cũng có thể đưa vào ICU để cứu sống.”

Đúng là kiểu người đứng nói chuyện mà không thấy đau, lại còn lãng phí tài nguyên y tế. Nhưng Lâm Mạn biết anh chắc chắn không muốn gặp cô, không muốn gặp bố mẹ anh.

Khoảng ba ngày sau, Lâm Mạn cuối cùng đã xuất hiện trong phòng bệnh của anh.

Cô dậy sớm từ năm giờ, bắt đầu nấu cháo, bảy giờ rời nhà, đến phòng bệnh thì Chu Hạ Nam vẫn còn ngủ.

Cháo được đựng trong bát giữ nhiệt, Lâm Mạn sợ anh ta ăn ngay sẽ quá nóng, nên đổ ra một phần ba vào bát nhỏ để nguội. Sau đó cô vừa đợi anh ta tỉnh dậy vừa kiểm tra email.

Trong ba ngày qua, cô vừa có được một khách hàng lớn, nhóm dự án tối qua đã vội vàng hoàn thành hợp đồng bán hàng, cô nhìn vào màn hình nhỏ, cẩn thận đối chiếu từng câu từng chữ, không chỉ xem các điều khoản quan trọng mà còn chú ý đến từng lỗi chính tả.

“Xem thêm nữa thì mắt cũng sắp dán vào màn hình rồi đấy.” Mới mở mắt ra, đó là khuôn mặt nghiêm túc của Chu Hạ Nam, anh ta tức giận vung tay đập vào điện thoại của Lâm Mạn.

Lâm Mạn nhặt điện thoại từ giường lên và bỏ vào túi xách của mình. Cô không muốn tiếp tục cãi vã, ngoan ngoãn bưng bát cháo đưa cho anh ta: “Mẹ anh nói anh muốn ăn cháo khoai mỡ, em đã mang cho anh một ít.”

Cô sợ nếu nói là mình làm, Chu Hạ Nam sẽ không muốn uống nữa.

“Làm màu.” Anh ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi sẽ không bị lừa nữa đâu.”

Lâm Mạn nghiến chặt răng, kiên cường kìm nén nước mắt, rồi đặt bát xuống bàn bên cạnh: “Anh muốn ăn gì thì nói với cô y tá đi. Em đi trước đây.”

Trước khi đến, cô nghĩ mình có thể bình tĩnh, nhưng chỉ một câu đơn giản của Chu Hạ Nam đã khiến cô mất kiểm soát. Cô nghĩ tâm trạng của họ bây giờ đều không thích hợp để nói chuyện nghiêm túc.

Chu Hạ Nam nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, trong lòng tức giận bùng lên: “Chắc là cô lừa bố mẹ tôi nhận cô làm con dâu đúng không? Rõ ràng để có thể gả vào nhà chúng tôi, cô đã làm chuyện đó với Phương Tĩnh Thư, còn cố tình giả vờ ngây thơ, giả vờ đáng thương. Lâm Mạn, hành động giả vờ yếu đuối để mưu lợi của cô không thấy xấu hổ sao?”

Giọng anh ta đột nhiên cao lên, khiến Lâm Mạn không kịp phòng bị. Các y tá đang tuần tra bên ngoài tưởng có chuyện xảy ra, khi thấy chỉ là vợ chồng cãi nhau thì ngượng ngùng đóng cửa lại.

Độc thoại của một người khiến Chu Hạ Nam càng thêm bực bội, Lâm Mạn không phản ứng gì, chỉ nắm chặt quai túi xách, như thể chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào, nên anh ta tức giận tiếp tục nói: “Lâm Mạn, cô muốn gì, tiền hay người? Tôi nói cho cô biết, cô sẽ không có được đâu. Tôi có thể cho bất kỳ người phụ nữ nào, những cô gái trong quán bar, chỉ cần 1000 tệ là có thể chơi một đêm, tôi cũng sẵn sàng cho họ, nhưng tuyệt đối không phải cô. Cô xấu xa quá, cô có biết không? Cô không xứng đáng!”

“Bốp.” Lâm Mạn buông tay, để túi xách rơi mạnh xuống giường bệnh. Cảnh tượng kinh tởm ở quán bar lại tự động tái hiện trong đầu cô. Cô chớp mắt, đợi cảm xúc lắng xuống, rồi nhìn thẳng vào Chu Hạ Nam, ánh mắt đầy lửa: “Đính hôn và kết hôn đều là anh tự nói, tôi chưa từng ép anh. Bây giờ anh thấy tôi ghê tởm, thấy tôi không xứng, vậy tôi nói cho anh biết, tôi cũng thấy anh ghê tởm, anh không xứng! Nếu có lựa chọn, tôi cũng không muốn chia sẻ một người đàn ông với những cô gái trong quán bar, càng không muốn ở bên anh, người lúc nào cũng có thể làm trò trẻ con. Tôi sợ bệnh, cũng sợ mệt mỏi, anh có biết không!”

Lúc này, cô cảm thấy mình như một người vợ oán hận, toàn bộ cảm xúc tiêu cực đều đang phát tiết một cách vô thức. Ba ngày qua, dù cố tình ngủ ở văn phòng, hay nhấn chìm mình trong công việc, cô vẫn không thể không nhớ đến Chu Hạ Nam trong những khoảnh khắc thư giãn. Khi rót cà phê, khi rửa tay, khi thang máy lên, đều là Chu Hạ Nam.

Anh ta cảm thấy buồn bã, không hài lòng, vậy thì cô có thể sống tốt sao?

Trái tim cô đầy ắp sự giải thích, nhưng không ai muốn nghe, không ai tin. Cô phải làm sao đây?

Hít sâu một hơi, Lâm Mạn lại mở lời: “Chu Hạ Nam, tôi đã nói chuyện với mẹ anh rồi. Chúng ta không thể ly hôn. Nếu ly hôn, tôi không chỉ mất hôn nhân, mất thể diện, mà công việc cũng sẽ không còn.” Cô nghĩ rằng Từ Uyển Nghi sẽ chấp nhận đề nghị mà cô đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng không ngờ, Từ Uyển Nghi lại lôi hợp đồng lao động của cô ra. Nếu ly hôn, cô sẽ phải rời đi và bồi thường một khoản tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ cho công ty, hoặc ở lại công ty, chấp nhận bị đẩy xuống làm việc ở những bộ phận không liên quan, lãng phí năm tháng tuổi trẻ.

Có lẽ chính vào lúc đó, Lâm Mạn mới phần nào hiểu được cảm giác của Chu Hạ Nam, rằng ngoài việc tuân theo ý muốn của Từ Uyển Nghi, anh không còn cách nào khác.

“Chờ thêm một chút nữa đi, chắc khoảng ba, bốn năm. Khi hợp đồng giữa tôi và công ty hết hạn, chúng ta sẽ ly hôn. Trong ba năm này, anh muốn làm gì, muốn ở bên ai cũng được. Tôi đảm bảo sẽ không cản trở hay can thiệp.” Lâm Mạn cảm thấy rất kỳ lạ. Dù trước đó cô đã chuẩn bị tâm lý suốt một thời gian dài, nhưng khi thực sự thốt ra những lời này, trái tim cô vẫn cảm thấy nhói đau, như thể vết thương đã lành nay đồng loạt rách toạc ra.

“Cô nói đó, đến lúc đừng hối hận.”

“Nếu tôi không làm được, thì tôi sẽ ra đường để xe đâm chết.” Cô quay đầu, xoay người, bước ra ngoài, liền một mạch dứt khoát.

Trên giường bệnh, Chu Hạ Nam bỗng cảm thấy tim mình lỡ một nhịp. Sao lại thề độc như vậy? Có lẽ… chỉ để giành được sự thương hại mà thôi.

Thế gian này không có bức tường nào không lọt gió. Tin đồn về mối quan hệ không hòa hợp giữa Chu Hạ Nam và Lâm Mạn dần dần lan rộng.

“Nghe nói cậu chủ Chu hoàn toàn không thích cô ấy.”

“Vậy cưới cô ta làm gì?”

“Chắc cậu chưa xem phim Chung Vô Diệm rồi. Mời một người trung thành hết lòng để giúp mình xây dựng cơ nghiệp ấy mà.”

“Haizz, chỉ không biết cô gái nào may mắn được làm Hạ Doanh Xuân thôi.”

“Dù sao cũng không phải là cậu rồi.”

Lần đầu nghe những lời này, Lâm Mạn buồn bã suốt mấy đêm liền. Cô không ăn uống nổi, không ngủ được, trong đầu cứ như có đàn ong nhỏ lặp đi lặp lại những lời bôi nhọ ấy.

Nhưng nghe nhiều rồi, lòng cô cũng trở nên cứng rắn. Những lời đồn đại đó vốn dĩ không làm cô rụng một miếng thịt hay mất đi một đồng nào. Chỉ cần đủ năng lực, thành tích đủ tốt, sớm muộn gì cô cũng sẽ đủ lông đủ cánh để rời đi.

Công việc và tiền lương chính là mục tiêu lớn nhất của cô.

Ở một nơi khác, Chu Hạ Nam trong bệnh viện sống một cuộc đời tẻ nhạt, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người vệ sĩ đứng trước cửa như hai con sư tử đá, anh thực sự cảm thấy như bị giam cầm đến nghẹt thở.

Mẹ anh thật sự là người quyết liệt.

Từ nhỏ đến lớn, người khác chỉ biết ghen tị với gia cảnh của anh. Bất kể ngoài thị trường có sản phẩm mới nào, anh đều nhanh chóng có được. Nhưng bố mẹ giàu có đôi khi cũng là con dao hai lưỡi. Họ dùng tiền để đổi lấy tự do của anh, giúp anh, thậm chí thay anh quyết định mọi việc. Mà anh không thể không thừa nhận rằng, bản thân mình không bằng bố mẹ, chỉ có thể khuất phục dưới bóng của họ.

Nhớ lần trước, Dư Hạo từng mỉa mai anh: “Cậu thì làm sao hiểu được nỗi khổ cũng những người ngheo như tụi tôi?”

Đúng là anh không nghèo, nhưng anh cũng khổ.

Và nỗi khổ này, khổ ở chỗ rất khó để người khác đồng cảm.

“Anh bị bắt cóc à?” Cô y tá nhỏ cuối cùng cũng lên tiếng, hỏi về căn phòng đặc biệt và bệnh nhân đặc biệt này. Cô mới tốt nghiệp chưa lâu, đây là lần đầu tiên cô thấy một người lành lặn, báo cáo sức khỏe tốt mà lại nằm viện lâu như vậy.

Chu Hạ Nam đang uống nước, nhìn đôi mắt tròn xoe đầy sợ hãi của cô y tá nhỏ, suýt nữa thì sặc. Anh vỗ ngực vài cái, sau đó đau khổ đáp: “Đúng vậy, bị cô phát hiện rồi đấy.”

“Cần tôi giúp không?” Cô y tá tốt bụng nhưng đầu óc lại không lanh lợi lắm, tin là thật. Cô tháo khẩu trang, nháy mắt với Chu Hạ Nam: “Anh còn nhớ tôi không?”

Phương Thuần có một gương mặt đáng yêu, hoạt bát như học sinh, mái tóc ngắn ngang vai hơi xoăn, buông lơi tự nhiên bên tai. Ban đầu cô không định xen vào chuyện này, nhưng hình ảnh Chu Hạ Nam trong trí nhớ của cô quá tốt đẹp, quá hiền lành, cô không đành lòng nhìn anh ngày ngày nằm trên giường bệnh như một cái cây héo úa.

Khi cô vừa mở miệng, Chu Hạ Nam ngay lập tức nhớ lại quá khứ.

Thế giới này thật nhỏ bé, anh không khỏi cảm thán. Anh chăm chú quan sát khuôn mặt của Phương Thuần, quả thực có vài phần quen thuộc, chỉ là dáng vẻ của cô năng động và cởi mở hơn.

Vì vậy, anh nhướng khóe mắt, đùa với Phương Thuần: “Cô định giúp thế nào đây? Bảo vệ ngoài cửa lợi hại lắm đấy.”

Anh hoàn toàn không ngờ cô gái lại coi chuyện đó là thật.

Chiều hôm đó, anh đã ngồi lên chiếc xe thương mại màu đen mà Phương Thuần mượn được.

“Kỹ thuật lái xe của cô giỏi thật.” Cảnh vật bên ngoài lướt nhanh qua tầm mắt, Chu Hạ Nam cảm thấy bất ngờ. Những ngày tháng nhàm chán này không ngờ lại xuất hiện một niềm vui lớn như vậy.

Phương Thuần lái xe vòng qua đường vành đai ngoài, kỹ thuật lái xe của cô rất tốt, tăng tốc nhanh, thao tác ổn định, ngay cả khi chen chúc giữa những chiếc xe tải chở đất cũng không chút bối rối, hoàn toàn khác với Lâm Mạn. Cô ấy lúc nào cũng cẩn thận quá mức, lái xe chậm rãi mà vẫn va chạm, không hề khiến người khác an tâm.

Sao tự nhiên lại nghĩ đến Lâm Mạn? Chu Hạ Nam nhíu mày.

Phương Thuần luôn tự hào về kỹ năng lái xe của mình, nhưng tiếc là điều kiện gia đình không khá giả, cô chỉ có thể mượn xe để thỏa đam mê.

“Cô từng đua xe chưa?” Chu Hạ Nam hỏi tiếp. Phương Thuần khi lái xe thực sự khác xa hình ảnh cô y tá nhỏ trong bệnh viện, sự trái ngược này khiến anh ngạc nhiên.

“Ơ, sao anh biết?” Nói đến chủ đề yêu thích, Phương Thuần không ngừng thao thao bất tuyệt, kể về những lần tham gia các cuộc đua xe, gặp gỡ những tay đua nổi tiếng. Tuy vậy, dù miệng nói không ngớt, chân ga và chân phanh của cô vẫn xử lý rất nhịp nhàng, không chút lộn xộn.

Ban đầu, Chu Hạ Nam chỉ định im lặng lắng nghe, nhưng vẻ hào hứng của Phương Thuần đã lan sang anh. Lần đầu tiên, anh phá lệ, hứa hẹn: “Sau này có cơ hội, tôi sẽ dẫn cô đi đua xe.”

“Vâng!”

Bình Luận (0)
Comment